Tống Anh thuê thợ thủ công mấy cái chuồng trong thôn, thống nhất là buổi tối sẽ lùa gà, vịt, ngỗng trong đó, ban ngày để đám trẻ con thả ngoài cho chúng tự kiếm ăn, như cũng tiện cho Đại Hoàng quản lý.
Gà, vịt, ngỗng tổng cộng hai trăm con, lượng cũng ít. Tập trung ở một chỗ quả thực nặng mùi.
Hơn nửa đêm, sột soạt sột soạt, dường như thứ gì đó đang đào đất.
Đại Hoàng ngẩng cao cổ kêu một tiếng để báo tin cho Tống Anh, ngay đó bay thẳng lưng con chồn đang đào đất.
"Cục cục cục"!
Hình thể của Đại Hoàng càng ngày càng lớn nên Tống Anh mới đưa nó tới đây, nếu tiếp tục ở thôn Hạnh Hoa thì thật sự quá gây chú ý.
Giờ phút , Đại Hoàng mới chỉ mổ một cái mà con chồn vô cùng đau đớn.
Nó phát tiếng kêu chói tai.
Tống Anh cũng vội vàng chạy tới đây, đúng lúc thấy con chồn chạy cũng chạy , móng vuốt lớn của Đại Hoàng đ.è xuố.ng, hai cái cánh lớn vỗ phành phạch, còn hung hăng mổ thêm mấy cái.
Tống Anh tiến lên, xách con chồn lên.
"Hắc Nha, ngươi từng tới Hoàng Đại tiên bao giờ ?" Tống Anh hỏi.
Hắc Áp Áp gật đầu.
"Ngươi xem, nếu nó trở nên thông minh hơn một chút thì thể thành đại tiên ?" Tống Anh nhướng mày.
"Không thể nào, chỉ thể hóa thành hình như bọn thôi." Vận Linh bên cạnh lên tiếng.
Tống Anh cũng cảm thấy như .
Con chồn kêu lên mấy tiếng, Tống Anh nhốt nó lồng sắt chuẩn sẵn.
Vừa mới cử động, Tống Anh thấy bụi cỏ ở xa xa lóe lên ánh sáng xanh.
Nàng lập tức tò mò tới gần.
Ánh sáng xanh càng lúc càng rõ, khi tới gần hơn mấy bước, ngờ là một con sói.
Lúc , nó đang ở tư thế chuẩn tấn công, cùng nàng bốn mắt , đó nhảy chồm lên ——
"Bịch" một tiếng, Tống Anh lập tức tóm lấy cổ nó ném xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-579.html.]
Giãy giụa hai cái nhưng bò dậy nổi.
Tống Anh sức lực lớn, quăng ngã như chắc hẳn nó sẽ xuất huyết bên trong nhỉ?
"Nhốt cùng một chỗ, cho ăn thứ để bồi bổ, mười ngày, nửa tháng tới xem.
Nếu linh trí, thể hiểu tiếng thì giữ .
Nếu hiểu thì g.i.ế.c lấy da đem bán." Tống Anh liếc mắt lướt qua hai con vật một lớn một nhỏ , đó về ngủ.
Con sói xám trong lồng th.ở d.ốc mấy cái, trông đáng thương một cách quái dị.
Tống Anh cho ăn thứ để bồi bổ giả. Đàn gà, vịt nuôi ở thôn Hạnh Hoa đây cũng lớn, đáng tiếc bất cứ con nào thông minh, hiểu chuyện như Đại Hoàng.
Nàng cũng ăn chay, nuôi gà, vịt vốn là để ăn nên cũng g.i.ế.c thịt ít con.
Số gà, vịt đó đều ăn linh vật mà Tống Anh dày công tưới linh thủy để nuôi lớn nên thịt tươi ngon, lúc Tống Anh mang tới đây để cho sói và chồn ăn.
Đương nhiên thể cho chúng nó chỉ ăn thịt. Lỡ như sinh linh trí thì quá lãng phí đồ vật.
Vì còn mang tới cho chúng nó thêm hai chậu trái cây và đồ ăn mà bản nàng ăn hàng ngày.
Số thức ăn đó đều linh khí, nếu nuôi như mà vẫn thì chắc chắn ngu ngốc.
Chẳng hạn như Đại Hoàng và Đại Bạch, chẳng bao lâu khi chúng nó nàng cho ăn thứ thì đầu óc phát triển, sói và chồn chắc hẳn cũng khác biệt lắm. Tống Anh càng hy vọng sói xám linh trí hơn.
Nếu sói xám giữ nhà thì e rằng chồn cũng dám tới nữa.
Nếu thể hóa thành hình thì càng lợi hại hơn, chỉ huy bầy sói, vô cùng uy phong.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Tống Anh đổi diện mạo của thôn trang, guồng nước mới, còn thuê ít thôn dân thôn Hạnh Hoa tới đây dọn dẹp cỏ dại, đá lớn, sỏi nhỏ, những thứ bọn họ dọn thì để Ngưu Đại Lực nên tốc độ cải tạo cũng nhanh.
Sau một tuần nuôi hai con vật , Tống Anh chuyện phiếm với chúng nó theo lẽ thường.
"Bộ lông của các ngươi quả thực tệ, con nhỏ dùng để khăn choàng cổ, còn con lớn thì dùng để áo choàng.
Nếu ăn hết thịt thì thể mang ướp muối để bảo quản. Các ngươi ăn nhiều thứ của như , bán cũng đáng tiếc.
Chờ bắt con mồi khác tới đây thì sẽ cho nó ăn thịt các ngươi, hiệu quả cũng giống ."
Tống Anh xong, tròng mắt của con chồn đột nhiên trở nên tròn hơn.