Thúy Nhan Trai vốn dĩ mấy cửa hàng kéo hết khách , bây giờ còn phán tử hình, trông vẻ cực kỳ xui xẻo nên càng ai đặt chân tới.
Không quá mấy ngày , cửa hàng niêm phong đóng cửa.
Chuyện vui lớn như , Tống Anh quên thư báo cho Tống Mãn Sơn một tiếng.
Hồi âm của Tống Mãn Sơn cũng cực kỳ thẳng thắn, liền ba chữ "", đó mua một bộ trang sức ở thành Dung cho đưa tới, rõ là dùng tiền riêng để mua nhằm bày tỏ lòng yêu thương của đối với chất nữ!
Đương nhiên, Tống Mãn Sơn cũng lão gia tử đang ở trấn nên quên gửi cho lão gia tử một cái áo da lớn! Còn chọn mấy quyển sách cho Tống Tuân.
Chỉ riêng mấy quyển sách tốn ít tiền . Vậy mà hề tiếc tiền.
hiện giờ Tống Mãn Sơn cũng khá nhiều tiền, quả thực là giàu hào phóng.
Xà phòng là sản phẩm độc quyền, hơn nữa còn sử dụng rộng rãi, nếu nghèo khổ quá mức thì gần như ai ai cũng dùng, Hoắc Triệu Uyên giới thiệu đó nên hiện giờ, mỗi tháng cửa hàng đều kiếm 700 đến 800 lượng lãi ròng!
Đó là còn đang trong tình trạng đủ nhân lực đấy.
Đương nhiên, trong đó một phần là bán sỉ nhưng cửa hàng vẫn bán lẻ là chính, thỉnh thoảng mới đưa chút lợi lộc ngoài mà thôi.
Tống Mãn Sơn chia một phần mười lợi nhuận, mỗi tháng cũng nhận 70 đến 80 lượng, tích góp một năm là thể mua nhà ở thành Dung, đón tức phụ nhi và nhi tử tới đây hưởng ngày lành tháng .
Cũng khó trách lúc Tống Anh về thôn Hạnh Hoa, ánh mắt Tiểu Diêu thị nàng giống như chằm chằm khối vàng.
Sau nửa tháng bận rộn ở cửa hàng, Tống Anh mới thời gian đưa Tống Lão Căn bái thần linh.
"Chỉ mới mấy ngày mà cửa hàng đóng cửa hả?" Tống Lão Căn ngạc nhiên nghi ngờ, "Mấy ngày , luôn khác chưởng quầy của cửa hàng đó tạo ít tội nghiệt, lén lút g.i.ế.c ba, bốn , càng cần nhắc tới những cửa hàng chèn ép tới sa sút..." "Bây giờ cũng gặp quả báo .
A gia tới cổng chợ xem thử ?" Tống Anh hỏi.
Tống Lão Căn nheo mắt.
Hôm đó, ông quả thực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-571.html.]
nửa đường cảm thấy nên .
Tuổi ông lớn , chịu nổi kí.ch thí.ch, lỡ như sợ hãi quá mức, chỉ mới một cái ngất xỉu tắt thở thì ?
"Lát nữa, lúc bái thần linh thành tâm một chút.
Năm nay xem như năm hạn của ngươi, đếm xuể gặp bao nhiêu phiền phức .
Còn dính dáng tới nha môn ba, bốn đúng ?" Lão gia tử sang chuyện khác.
Tống Anh nhướng mày .
Dính líu tới nha môn cũng tính là phiền phức lớn, chỉ là bình thường giống như Tống Lão Căn sẽ ghét bỏ, cảm thấy xui xẻo.
Tống Tuân tham gia kỳ thi huyện tháng hai năm , xem như chính thức thành việc học nên ở thư viện để ôn tập.
Hôm nay chỉ hai tổ tôn là Tống Anh và Tống lão gia tử cùng tới bái thần linh.
Bọn họ tới một đạo quan hương khói thịnh.
Mấy ngày nay, lão gia tử thường xuyên dạo trong trấn, gặp hai tôn tử của Tam phòng, hơn nữa còn tặng cho phu tử của Tống Tuân ít quà, Tống Tuân khả năng thi đậu cao thì tinh thần càng thêm phấn chấn, lúc đường cũng dáng lão thái gia.
Sau khi bái nhiều thần tiên, ông định ngày mai sẽ về thôn. Lâu về nhà, trong lòng yên tâm.
Thế nhưng, đường từ đạo quan trở về, bọn họ đụng sui gia Bùi thị.
Mặt Bùi lão Nhị đen thui ngay lập tức.
Tống Lão Căn nheo mắt, như thấy, hô một tiếng: "Đại Bạch, chúng thôi."
Tống Hiển phớt lờ giống như tiểu tức phụ nhi ủ rũ, Tống Anh và Tống lão gia tử như thể trải qua mấy đời .
"A gia! Ta sai ! Ta thật sự sai ! Người đưa về nhà ! Sau sẽ bao giờ so đo với Nhị nữa! Người đừng bỏ !"
Tống Hiển phản ứng nhanh, chân như gió, lập tức nhào tới chặn xe lừa .