*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện đáng sợ nhưng nguy hiểm Đều là kịch bản cả!
Tống Anh đột nhiên cảm thấy thể giữ mạng sống tay Hoắc Triệu Uyên đúng là vận may .
Giờ phút , nhớ tới thỏa thuận mua bán thịt hôm qua, Tống Anh l.i.ế.m liếm môi, đột nhiên sợ hãi.
Mệnh của nàng thật , khi đưa yêu cầu đó, mà Hoắc Triệu Uyên gi.ết ch.ết nàng ngay lúc đó!
So sánh với cái mạng nhỏ , trăm vạn lượng bạc trắng thì tính là gì?!
Tống Anh về phía Hoắc Triệu Uyên, cong môi nở nụ lấy lòng.
Hoắc Triệu Uyên cau mày, cho rằng nàng đang khen ngợi việc thỏa đáng thì sung sướng trong lòng.
Mà đám Hoắc Cường thì cần thúc giục, bắt đầu chỉ điểm ngay lập tức.
"Là một nương ! Không liên quan gì tới bọn ..."
"Là bà g.i.ế.c nương , còn xin đại nhân chủ!" Hoắc Đại Hổ cũng vội vàng đẩy Miêu thị sang một bên.
Hoắc Tiểu Xảo cũng giống như , ngay cả Hoắc Bình cực kỳ lớn gan lúc cũng sợ tới mức cúi đầu.
Hoắc Triệu Uyên gật đầu: "Rất .
Nếu như thế thì đưa phán quyết .
Miêu thị g.i.ế.c , ngoài đám mà báo xem như đồng lõa, còn Hoắc Tống thị vô tội thả .
Mau dậy !"
Quỳ lâu như , đầu gối đau .
Cũng tại nha đầu bướng bỉnh, nếu chọn một trăm vạn lượng bạc mà chọn ở bên cạnh thì gì chuyện phiền toái thế ? Thậm chí quan huyện gặp nàng còn quỳ đấy!
"Đa tạ... các thanh thiên đại lão gia!" Tống Anh điều.
Bây giờ nàng thần tiên, chỉ là một nông phụ bình thường, lúc nên quỳ thì quỳ.
Không chỉ là hai đầu gối chạm đất thôi ? Bình thường, ngày nào hai chân của nàng cũng đường mà còn kêu oan thì đầu gối thỉnh thoảng tiếp xúc với mặt đất tính là gì chứ? Hoắc Triệu Uyên hừ một tiếng.
"Các" là dư thừa.
Nếu , Huyện lệnh ngu xuẩn còn lề mề thêm mấy ngày mới thể kết án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-568.html.]
Không chừng cuối cùng còn phán án sai, mà còn cảm tạ , đồ vô lương tâm.
Cả nhà Miêu thị đều trợn tròn mắt.
"Bọn , ... Lúc nãy nhầm !" Đám Hoắc Cường hô lên.
"Muốn lật lọng ? Các ngươi xem công đường là chỗ nào? Nên đánh c.h.ế.t để răn đe cảnh cáo." Thậm chí Hoắc Triệu Uyên còn buồn ngước mắt lên dù chỉ một chút.
Các hộ vệ thấy thì ai nấy đều đằng đằng sát khí. Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều yên tĩnh.
Huyện lệnh nuốt nước miếng, dè dặt phán: "Miêu thị mưu sát bà bà, hãm hại Hoắc Tống thị, tâm địa ác độc, phán xử chém.
Gia quyến Hoắc Đại Hổ, Hoắc Cường, Hoắc Tiểu Xảo và Hoắc Bình xem như đồng lõa, mà báo, dung túng Miêu thị mưu hại bề , ngược luân lý cương thường, tất cả phạt ba mươi đại bản..."
Nói tới đây, ông thoáng qua Hoắc đại nhân vội vàng bổ sung: "Lưu đày, lưu đày viễn châu."
Viễn châu là nơi xa, vô cùng hoang vắng, gần như ở đó đều là tội phạm, lấy một ai bình thường.
"Lui, lui đường." Mí mắt của Huyện lệnh giật giật.
Tống Anh bái các đại nhân một cái thật sâu mừng rỡ chạy tới chỗ nhà.
Tống Lão Căn thở phào nhẹ nhõm: "Tốt ! Hữu kinh vô hiểm!
Mau mau về nhà để Đại bá nương ngươi nấu một nồi nước thả ít lá ngải cứu , bước qua chậu than để trừ tà!"
"Không cần.
Dù cũng lên tới trấn , ăn , đó xử lý chút chuyện nhỏ mới về." Tống Anh lập tức .
"Còn chuyện gì thể quan trọng hơn chuyện trừ tà giải hạn chứ? Ngươi nha đầu đừng mà hiểu chuyện.
Gần đây ngươi xui xẻo tột đỉnh, phạm điều kiêng kị gì .
Ta thấy chỉ trừ tà mà còn tìm một cái miếu tới cúng bái để Đại La thần tiên chiếu cố một chút." Lão gia tử vô cùng vui.
"Bái thần tiên ?" Tống Anh ngẫm nghĩ, "Được.
Hay là a gia ở trấn mấy ngày , chỗ ca ca vẫn còn phòng trống đấy.
Chờ tới khi giải quyết xong thì đưa và ca ca tới đạo quan cúng bái."