Giờ khắc , trong đầu Tống Anh đột nhiên hiện lên bốn chữ chính là: Đời muôn vẻ.
Rốt cuộc cảnh bi thảm, bất lực tới cỡ nào mới thể khiến một đang bình thường trở thành thế ? Vì lo tận hưởng cuộc sống , đối xử với bản mà dùng sự độc ác để lấp đầy, bao bọc bằng sự tàn nhẫn, điên loạn trong khi chắc thể chiếm chút lợi ích nào?
Một vài đau khổ vì họ thật sự đau khổ, nhưng đám Miêu thị vốn dĩ thể dựa bản để mở một lối thoát sạch sẽ.
Đều tay chân, chỉ cần khai hoang là thể sống , mà nhất quyết đường tắt.
Vốn đường sống khăng khăng bước đường chết. Tống Anh khẽ hừ một tiếng.
"Chính là nha đầu g.i.ế.c diệt khẩu! Ta nàng nhân tình ở bên ngoài nên mới cho bọn nhà sống chung, sợ bọn phá hỏng chuyện của nàng !
Đáng thương cho nhi tử còn trẻ mà mất mạng của , bây giờ để nha đầu c.h.ế.t tiệt ác độc hời! Trời ơi, tôn tử đáng thương của đây? Sao bà nương ác độc như chứ!"
Tống Anh cau mày, ngón tay khẽ cong lên, nhẹ nhàng đảo quanh một vòng.
Ánh sáng màu vàng bịt miệng Miêu thị . Tống Anh cũng sửng sốt.
Chẳng qua là nàng cảm thấy phiền nên mới chơi thử mà thôi.
Không ngờ...
Cũng tác dụng với con ?!
Miêu thị như trúng tà, trợn to mắt, miệng mím chặt, thế nào cũng thể nên lời!
Tống Anh ngẫm nghĩ, tò mò xem liệu thể điều khiển vật ở xa , định tát bà một cái từ xa để kiểm tra nhưng nhiều ở đây như , nàng mặt mũi tay.
Sáng sớm, một nhóm quan binh tới đây.
Có điều, vốn dĩ nhóm quan binh tới để hai chuyện bất ngờ phát hiện hai chuyện đều nhằm cùng một nhóm .
"Hoắc nương tử là thủ phạm g.i.ế.c ư?" Quan binh cũng ngơ ngác, đợi ngỗ tác khám nghiệm thi thể.
"Quả thực là mất mạng vì vũ khí sắc bén." Ngỗ tác gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-562.html.]
"Hôm qua, bọn họ đều thấy lão thái thái nhà tỉnh một chút, đích xác nhận Tống Anh tay với bà ! Các ngươi mau bắt nàng ! Bà nương ác độc như xứng đáng c.h.ế.t tử tế!" Miêu thị vội vàng kêu gào.
Quan binh cau mày: " vẫn còn điểm đáng ngờ đúng ?"
Nói xong, mấy quan binh tra hỏi kỹ càng.
Tất cả kể chi tiết biểu hiện của hai khi chuyện xảy cùng với tư thế và vị trí mà nạn nhân ngã xuống.
Ngỗ tác xong thì cảm thấy kỳ lạ: "Ta thấy hai tay của Hoắc nương tử sạch sẽ, dấu vết của việc cầm vũ khí sắc bén.
Thế nhưng... tay của vị thẩm tử dính chút đất giống như đất bám tảng đá , vả ... đầu ngón tay còn dính chút máu..."
Miêu thị giật thót trong lòng: "Sau khi bà bà ngã xuống, vội vàng xổm xuống đỡ bà nên mới dính máu!"
" mà... dựa theo vị trí mà hàng xóm và ngươi thuật thì Hoắc nương tử thể dùng tay gây miệng vết thương ở hướng như ..." Ngỗ tác tiếp.
"Ngươi ý gì?! Ngươi là do g.i.ế.c ?! Các ngươi và nàng là cùng một giuộc! Có nàng đưa tiền cho các ngươi !? Ông trời ơi, còn để bọn sống nữa !" Miêu thị lập tức lăn đất rống lên, "Trước khi chết, rõ ràng bà bà nàng là hung thủ, mà các ngươi còn đổi trắng đen . Không sợ sét đánh c.h.ế.t ..."
Quan binh cau mày: "Cũng .
Nếu hại đích chỉ tội thì cũng tiện kết luận ngay.
Mời Hoắc nương tử tới huyện nha một chuyến..."
"Hoắc nương tử, mấy bọn họ chính là kẻ giả mạo của phu quân nhà ngươi đúng ?!" Quan binh hỏi thêm.
Dứt khoát đưa cùng là .
Tống Anh gật đầu: " , chẳng qua vẫn còn một đứa trẻ mười mấy tuổi đang nhốt trong nhà.
Trước đó, đứa trẻ lén phóng hỏa, ý đồ thiêu c.h.ế.t nên mới lý chính phạt."
Nghe thấy lời , đều sửng sốt.
"Nghĩa là ? Bà ... Bà thật sự là kẻ giả mạo ?!" Thôn dân còn tưởng rằng Tống Anh bậy chứ!