Vốn dĩ bà chuyện tử tế với Tống Anh!
Từ khi nhận tức phụ nhi tới nay, bà tự thấy vẫn còn khá khách khí, ngờ nha đầu rượu mời uống, thích uống rượu phạt!
"Ta thể lên quan phủ tố cáo ngươi! Nếu huyện lệnh xử lý thì ngươi sẽ phạt gậy!" Miêu thị tiếp.
"Không sai.
Nếu ngươi thật sự là bà bà của , chứng cứ vô cùng xác thực thì quả thực kết cục ." Tống Anh , "Đáng tiếc, ngươi mà, đúng ?" Miêu thị sửng sốt: "Ngươi, ngươi bậy!"
"Ngươi thừa nhận cũng quan trọng, bao lâu nữa, ngươi sẽ còn lời nào để ." Tống Anh tin tưởng năng lực việc của Hoắc Triệu Uyên.
Không thể vô duyên vô cớ bắt nên chắc hẳn Hoắc Triệu Uyên sẽ cho thuộc hạ điều tra rõ ràng xem Miêu thị khác sai khiến , ngoài , phận thật sự của bà là gì.
Đến lúc đó, bắt ném huyện nha giao phận thật sự cho huyện lệnh thì thể lập tức xử án.
Cố ý chiếm đoạt tài sản của khác, còn giả mạo phận, dù thế nào cũng bắt tù mấy năm đúng ?
Miêu thị hiểu lời Tống Anh .
bà thể cảm giác nha đầu c.h.ế.t tiệt hại bà .
Vốn định từ từ mưu tính nhưng bây giờ chờ nữa. Miêu thị thoáng qua lão thái thái đất.
Sức khỏe của lão thái thái , cả ngày mơ mơ màng màng, cần hầu hạ, lúc bà cõng tới đây, nước tiểu dơ bẩn.
Miêu thị trái . Bốn bề vắng lặng.
Miêu thị xổm xuống, bắt đầu lóc kể lể: "Nương, chúng xui xẻo như chứ? Sao gặp một tức phụ nhi bất hiếu như ..."
Đang lóc kể lể thì bà đột nhiên nhặt một cục đá ở lưng lên, đó đập thẳng gáy lão thái thái.
Máu tươi lập tức chảy ào ạt!
Sau đó ném cục đá tới chân Tống Anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-560.html.]
"Trời ơi! Giết ! Giết ! Tống Anh mưu sát trưởng bối! Mau tới đây!" Nói xong, Miêu thị ôm đầu chạy trốn khắp nơi, "Đừng g.i.ế.c ! Đừng g.i.ế.c ! Tức phụ nhi ngoan, , nhất định sẽ hươu vượn ngoài, ngươi buông tha cho !"
"..." Tống Anh tặc lưỡi.
Nhìn cục đá chân, lão thái thái . Lão thái thái trợn trắng mắt, đời nhà ma .
Nàng thật sự ngờ Miêu thị tàn nhẫn như , đang chuyện bình thường mà chớp mắt dám tay.
Nếu tay với nàng thì nàng còn thể phản ứng kịp, nhưng Miêu thị đập gáy lão thái thái từ lưng!
Tống Anh cũng ngốc đến mức tiến lên đỡ .
Đến lúc đó, tội cũng thể thành tội! Miêu thị gào lên, lập tức chạy tới.
Mọi thấy ở đất thì đều dọa cho choáng váng: "Có, chuyện gì xảy ?"
"Là nàng ! Ta với Tống thị trong nhà khó khăn, chăm sóc lão thái thái thì sức khai hoang, nhờ nàng chăm sóc lão thái thái giúp mấy ngày... Lại ngờ nàng vui, còn, còn lão thái thái dính đầy nước tiểu, thật ghê tởm..."
"Lão thái thái nhà bò dậy với nàng một câu, ngờ nàng nhẫn tâm đập lên đầu lão thái thái một cái lỗ to như !"
Miêu thị diễn xuất giỏi.
Lúc còn đang che đầu của đấy.
Trong miệng còn thầm: "Đừng g.i.ế.c ! Đừng g.i.ế.c !" Thấy thế nào cũng giống như kẻ g.i.ế.c dọa sợ.
Tuy thể tin , nhưng lúc lão thái thái gục xuống đất, hai mắt khép , dù cũng hỏi mấy câu: "Hoắc nương tử, rốt cuộc là chuyện gì ? Sao ngã xuống?"
Đại phu còn tới, cũng dám tùy tiện tiến lên kiểm tra mạch đập, sợ cẩn thận sẽ giày vò chết.
Tống Anh lạnh một tiếng: "Ta đang ở độ tuổi xuân xanh, đáng để loại chuyện g.i.ế.c như ? Hôm nay Miêu thị tới đây uy h.i.ế.p vạch trần phận của .
Bà thấy bản bại lộ nên nhẫn tâm đập c.h.ế.t lão thái thái nhằm vu oan giá họa cho !"