Tống Anh thấy lời cũng hề cảm thấy chột . "Đại nhân điều , đây là một loại tà bệnh.
Sau khi mắc bệnh , bệnh thường xuyên gặp ác mộng, hoa mắt, khi rảnh rỗi thì ngừng đau lòng.
Người bệnh cần cấp bách dùng m.á.u thịt chứa dương khí của nam tử thuốc dẫn mới thể hết bệnh.
Nếu thì chỉ thể sống trong thống khổ suốt đời..." Tống Anh cảm thấy bản hề dối.
Cứ nghĩ đến chuyện thể thành tiên, xung quanh là cả đống yêu quái sống tận ngàn năm tuổi, chỉ một nàng sống mấy chục năm là nàng cảm thấy ác mộng quấn lấy , hai mắt rơi lệ, đến mù lòa, càng ngày càng đau
lòng khó chịu...
Hoắc Triệu Uyên nheo mắt, càng càng cảm thấy Tống Anh đang trêu đùa .
"Ta thích hoa khôi, ngươi thịt thì bỏ tiền mua ." Hoắc Triệu Uyên hừ một tiếng.
Chẳng lẽ hôm nay uống mấy bình rượu ở nên mới chạy tới chỗ mượn rượu càn?
"Bao nhiêu tiền một miếng?" Tống Anh hỏi.
Hoắc Triệu Uyên thấy thế thì tức giận đến mức suýt bật : "Sao? Ngươi hỏi giá để đến lúc đó mua thêm mấy miếng ? Ngươi xem là tảng thịt heo thớt đấy ?"
Giọng trầm xuống, trông vẻ tức giận.
Tống Anh thấy thì đột nhiên rút khăn , ôm mặt như : "Nếu thúc phụ đại nhân bệnh, chất tức phụ nhi chắc chắn hai lời, lập tức moi tim, gan, lá lách, thận cho nhắm rượu... Người nghi ngờ lòng hiếu thảo của .
Bây giờ... chỉ hỏi một câu để xem thử mua nổi thôi..."
Hoắc Triệu Uyên nàng nghẹn họng.
Hắn trời sinh tính tình nhạt nhẽo, thích trêu chọc thị phi, cũng chuyện với nữ tử nhiều lắm.
Có bao giờ gặp nữ nhân một , hai nháo, ba thắt cổ thế ?
"Nói thì ngươi là một đứa trẻ hiếu thảo ?" Lúc , Hoắc Triệu Uyên thật sự dở dở , "Bây giờ ngươi lý do hợp lý mà bảo cắt thịt cho ngươi, chẳng lẽ xem là Phật Tổ cắt thịt cho chim ưng ăn thịt bồ câu ? Thế nhưng đây từng , ngươi là của Hoắc gia , nếu ngươi yêu cầu gì, tất nhiên sẽ thỏa mãn.
Vì , nếu ngươi thịt của thì sẽ cho, chỉ là xem ngươi thể trả nổi cái giá mà thôi."
Hai mắt Tống Anh sáng ngời. Yết giá rõ ràng, .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-557.html.]
"Mời thúc phụ ." Tống Anh tỏ nghiêm túc.
Hoắc Triệu Uyên thấy nàng dùng thái độ nghiêm túc để chuyện hoang đường thì vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành : "Trăm vạn bạc trắng, hoặc là..."
Hoắc Triệu Uyên khẽ mỉm : "Sau ngươi theo , bôn ba, hầu hạ bên cạnh.
Không ngươi là một chất tức phụ nhi hiếu thảo ? Làm vãn bối cũng thể theo bên cạnh trưởng bối để chiếu cố."
Hoắc Triệu Uyên xong, ngay cả bản cũng cảm thấy hoang đường.
Thậm chí còn mơ hồ cảm thấy điên .
Vậy mà thể bốn chữ "bôn , hầu hạ" như .
Hoắc Tứ Tượng cũng trợn tròn mắt.
Bên cạnh đại nhân nhà bao giờ nha thị , sạch sẽ như một tảng đá dính bụi trần.
Vì , bây giờ đưa yêu cầu hầu hạ... chắc chắn ý để Tống Anh nha .
Nghĩ tới quan hệ giữa đại nhân và Hoắc Nhung... Hoắc Tứ Tượng hiểu ý của đại nhân.
Đại nhân thật sự động tâm !
Đại nhân xác c.h.ế.t vùng dậy! Phi, đúng! Hẳn là Hoắc phu nhân tái giá với ngài ! Thế nhưng da mặt mỏng, thể thẳng , vòng vo như thế giống như trúng !
Hoắc Tứ Tượng hiểu, vị Hoắc nương tử gì chứ? Đại nhân cũng gặp nàng mấy , phá lệ như thế?
"Trăm vạn lượng bạc trắng?" Tống Anh cau mày suy nghĩ, "Được!"
"Đại nhân, lời như bát nước đổ , tuyệt đối thể đổi ý.
Sinh thời, nhất định sẽ gom đủ tiền .
Đến lúc đó, cho một cái bánh bao thịt lớn đấy!" Tống Anh , ánh mắt sáng quắc.
"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.
Chẳng lẽ nàng điếc, chỉ nửa đoạn , thấy câu kế tiếp ? Thà bỏ trăm vạn lượng bạc cũng chịu chọn cách thoải mái hơn một chút?!