Bận rộn xong, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù chỗ cháy quá nghiêm trọng nhưng ai dám thiếu cảnh giác.
Nhà của Tống Anh ở gần núi, nếu ngọn lửa lan núi thì xong đời.
"Trong nhà tổn thất gì ?" Bao vô tiến lên hỏi.
Bây giờ, là trông coi núi, còn dựng một gian nhà tranh đơn sơ chân núi để nghỉ ngơi buổi tối nên chạy tới nhanh.
Tống Anh lắc đầu: "Sau khi phát hiện cháy, chặt bỏ hết đám lau sậy nên tổn thất gì nhiều.
mà... bắt kẻ phóng hỏa."
Sau khi lời thốt , mặt Tống lý chính lập tức đen : "Người nào phóng hỏa?"
Phóng hỏa chính là tội lớn, nếu cố ý thì thậm chí nên phán tử hình!
Tống Anh lập tức đẩy Hoắc Bình : "Hôm nay, tiểu tử tới nhà một chuyến, ép Lâm ca nhi cho vài cái bánh ngọt nhưng Lâm ca nhi vui nên hai đứa đánh .
Hắn đánh thắng oán hận rời .
Ánh mắt của quá đáng sợ lòng bất an nên cả tối vẫn luôn trằn trọc ngủ yên.
Vì , hậu viện hóng gió, đúng lúc thấy phóng hỏa nên lập tức chặn ."
"Hắn phóng hỏa?" Tống lý chính thể tin nổi.
Đây, đây là một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi!
"Nếu phóng hỏa thì lúc xuất hiện ở đây? Nhà và nhà cách xa , một nam một bắc, thật sự xa." Tống Anh .
Tống Anh xong thì một phụ nhân bước , đưa tay vỗ gáy Hoắc Bình: "Đứa trẻ c.h.ế.t bầm ngươi gì thế hả!?
Vậy mà còn dám phóng hỏa? Ngươi hại c.h.ế.t trong thôn !?"
Hoắc Bình đột nhiên đầu , chằm chằm bà tử , đột nhiên xông lên , túm lấy cổ tay của bà tử hung hăng cắn một cái!
"Aaaaa", bà tử kêu to liên tục lùi về phía . Sắc mặt Hoắc Bình cực kỳ dữ tợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-550.html.]
Tống Anh vốn cảm thấy đứa trẻ đáng ghét nhưng bây giờ cảm thấy thật đáng buồn.
Ai cũng như tờ giấy trắng, trở thành loại nào thì xem cảnh lớn lên thế nào, chắc chắn Hoắc Bình nuôi thành phế vật.
Làm chuyện tỏ vẻ thản nhiên, thậm chí còn hề cảm thấy chột .
Hiện giờ còn nhỏ lực sát thương như , nếu lớn hơn chút nữa thì e rằng... đám Bao vô cũng đấu nổi!
Tống lý chính cũng hoảng sợ: "Trận hỏa hoạn do ngươi ?"
Hoắc Bình ngẩng đầu trừng mắt với ông , lời nào. "Vì ngươi phóng hỏa?" Tống lý chính hỏi tiếp.
Giọng của ông nhẹ nhàng, trông ông giống như một ông cụ cực kỳ thấu hiểu lòng , nhưng trong thôn rõ tính tình của Tống lý chính đều thể cảm nhận lúc ông tức giận.
Trộm cắp thì tính là gì? Chẳng qua chỉ là chút tài vật mà thôi, mất cũng thể kiếm .
phóng hỏa... Một khi tạo thành thương tổn thì sẽ chết!
"Nàng đáng chết! Nàng hiếu thuận với nương , cho đồ ăn!" Hoắc Bình đương nhiên .
Tống lý chính cảm thấy cực kỳ chấn động: "Muốn khác đối xử với ngươi thì ngươi nên đối xử với khác !
Ngươi và nương ngươi mới tới thôn bọn , vốn dĩ thiết với tẩu tử của ngươi, qua lâu dài thì sẽ dần dần trở nên thiết hơn.
Ngươi thì , mới tới dám phóng hỏa.
Nếu còn để ngươi ở chẳng sẽ cầm d.a.o g.i.ế.c luôn ?!"
"Hôm nay đánh với Lâm ca nhi nhưng thắng nên nhân lúc Lâm ca nhi chú ý, lấy một mảnh ngói từ trong n.g.ự.c , suýt nữa đứa trẻ thương." Tống Anh bồi thêm một câu, suy nghĩ một chút tiếp, "Lý chính gia gia, nghi ngờ đứa nhỏ ... học thứ gì .
Ta thấy lúc tay, đa phần đều chọc mắt, bóp yết hầu của khác, hoặc là..."
"Tóm , quá mức nham hiểm.
E rằng đường chạy nạn ít như ." Mọi xong, sắc mặt đồng loạt đổi.
Có hai đại hán tiến lên, một giữ c.h.ặ.t t.a.y chân , một khác lập tức lục soát .
Sau khi lục soát xong, tất cả đều hoảng sợ!