Hoắc Tiểu Xảo thể tin nổi, ôm mặt: "Ngươi dám đánh ?
Bọn trăm cay ngàn đắng mới tìm tới đây! Bọn là chỗ dựa duy nhất của ngươi! Vậy mà ngươi dám đánh ?!"
Tống Anh thấy câu thì bật .
Chỗ dựa?
Nàng cần chỗ dựa khi nào?
Lúc bước từ Tống gia, nàng từng dựa ai.
Bây giờ nàng nhà, còn tiền, cần chỗ dựa?
Tống Anh cau mày, thấy cách cổng quá xa thì nhấc chân đá một cước, lập tức đạp bay ngoài.
Sau đó, nàng huýt sáo một tiếng, chỉ thấy Đại Hoàng ở hậu viện "phành phạch" bay tới đây, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
"Trông chừng nàng.
Nếu nàng dám tới gần một bước thì dùng sức mổ cho !" Tống Anh hừ lạnh một tiếng.
Trước giờ chỉ thấy bắt gà chứ bao giờ thấy gà bắt , đúng lúc thể nhân cơ hội để mở mang tầm mắt.
Hoắc Tiểu Xảo gì sợ một con gà trống chứ?
Lập tức lao trong, báo thù cái tát mặt .
Còn kịp đặt chân trong thì Đại Hoàng bay vọt lên, mổ thẳng mặt Hoắc Tiểu Xảo!
Cạch cạch cạch!
Hết tiếng tới tiếng khác, quả thực giống như máy đóng cọc chạy bằng điện !
Tống Anh cảnh tượng , lúc khóe miệng mới cong lên, nở nụ tươi rói.
Tiểu cô tử?
Đừng tiểu cô tử là tự dưng chạy tới, cho dù là cùng lớn lên với con ma nhà nàng thì cũng tuyệt đối chuyện nàng khiến bản chịu thiệt để khác hời !
Hoắc Tiểu Xảo chỉ cảm thấy mặt nóng rát, đau đớn, lập tức đầu bỏ chạy.
Thế nhưng, dù nàng bỏ chạy thì con gà trống vẫn đuổi theo đằng , đuổi theo hơn trăm thước mới chịu về!
Trong nhà yên tĩnh trở .
Hoắc Lâm thở dài: "Người nhà đều bình thường. Nương, chúng mới thể khiến bọn họ cút !?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-548.html.]
"Yên tâm .
Bọn họ nóng lòng chiếm hời thì sẽ luôn sai, chỉ cần sai đủ nhiều thì tự nhiên sẽ cút thật xa." Tống Anh .
Dựa theo hướng phát triển hiện giờ, nhà chắc chắn sẽ bỏ qua cho… bạc trong tay nàng.
Đây ngược là chuyện .
Tới buổi tối, ếch tinh về từ Hoắc gia.
"Sư phụ, bọn thấy Hoắc Bình hơn nửa đêm cầm gậy đánh lửa tới hướng , đến một khắc nữa sẽ tới đây." Ếch tinh mở miệng .
Sở dĩ để ý gậy đánh lửa là bởi vì thấy đứa trẻ xa phóng hỏa đốt ổ kiến buổi chiều.
Rất nhiều trẻ con từng chuyện , cũng gì kỳ quái. Có điều, Hoắc Bình trông đáng sợ.
Vẻ mặt u ám, ở nhà cũng nhiều, một khi mở miệng chính là đòi ăn, đòi uống, đưa yêu cầu.
Tuy rằng chỉ mới qua một ngày ngắn ngủi nhưng hề thấy Miêu thị từ chối Hoắc Bình nào.
Ếch tinh rõ những chuyện với Tống Anh thêm: "Ban đầu còn tưởng Miêu thị yêu thương tiểu nhi tử, nhưng quan sát một hồi phát hiện chuyện như ."
"Dường như Miêu thị ... sợ Hoắc Bình, thậm chí còn dám chuyện với ." Ếch tinh tiếp.
Tống Anh cũng cảm thấy Hoắc Bình vấn đề.
Là một đứa trẻ mười mấy tuổi, tình trạng của nọ vô cùng cực đoan.
Nếu ở kiếp thì chắc chắn bệnh tâm lý.
"Ngươi cảm thấy mang theo gậy đánh lửa là để tới phóng hỏa ?" Tống Anh nhớ tới ánh mắt của Hoắc Bình ban ngày.
"Ta cảm thấy đúng là như đấy.
Mấy ngày nay, tiết trời buổi tối đều hanh khô.
Thật tường vây của sợ cháy nhưng dù thì nơi cũng từ gỗ.
Hơn nữa, ở bên ngoài, đường đều chất đống rơm rạ, tùy tiện đốt mấy đống thì đêm nay trong thôn đừng hòng ngủ .
Người tuần tra ban đêm chắc sẽ để ý tới một đứa trẻ, vóc dáng của nhỏ, cực kỳ dễ dàng chạy trốn." Ếch tinh .
Tống Anh cảm thấy lý.
Tuy bắt sẽ bẩn tay nhưng cũng thể chờ đốt cháy đồ mới tay đúng ?
khi nhớ tình huống ban ngày, Tống Anh cảm thấy nếu Hoắc Bình phóng hỏa thì chắc hẳn là ý định đốt cháy đồ của nàng…