Lúc Hoắc Lâm hung dữ lên trông đáng sợ.
đúng là nó và Tống Anh xem thường Hoắc Bình mắt.
Chỉ thấy...
Hoắc Bình sửng sốt một lát đột nhiên dốc hết sức lao tới, đẩy ngã Hoắc Lâm còn kịp phản ứng xuống đất, hung tợn húc nó như con sói con. Hoắc Lâm cũng ngây .
Không nó đánh trẻ con như Hoắc Bình mà là nó ngờ dám động thủ!
Mất mặt! Quá mất mặt!
Sắc mặt Hoắc Lâm đỏ bừng, lập tức bò đất lên nhanh chóng cho Hoắc Bình một cước, đá bay sang một bên.
Tống Anh nhúng tay .
Đứa trẻ nhà nàng trẻ con bình thường, thể chuyện gì cũng dựa nương .
Sau khi Hoắc Lâm trở nên nghiêm túc, Hoắc Bình thể đánh thắng nó?
Mặc dù Hoắc Lâm còn nhỏ nhưng nó là yêu tinh nên ưu thế.
Đừng là một Hoắc Bình, cho dù cả nhà Miêu thị đều tới thì Hoắc Lâm cũng đời nào thua thiệt.
Tống Anh quan sát Hoắc Bình .
Chỉ thấy tuổi còn nhỏ nhưng vẻ mặt dữ tợn, hơn nữa dường như cũng điểm yếu của con ở , lúc tay luôn nhằm mắt, cổ và bụng.
Tốc độ của Hoắc Lâm nhanh, trúng chiêu nào.
Thấy thủ đoạn thành công, trong tay Hoắc Bình đột nhiên xuất hiện một tấm ngói, "roẹt" một tiếng, cắt qua quần áo của Hoắc Lâm.
Hoắc Tiểu Xảo thấy thì hoảng sợ: "A !"
Đánh thì đánh , thể dùng vũ khí chứ? Nếu như thì bọn họ rõ !
"Ta gi.ết ch.ết ngươi!" Hoắc Bình giống như thấy.
Sắc mặt Tống Anh lạnh , lập tức tiến lên, hai lời, xách lên ném sang một bên.
Nàng cũng thử xem rốt cuộc tính cách của nhà thế nào nên mới nhẫn nhịn, tay.
Thế nhưng bây giờ thấy... Hoắc Bình , giống loại trẻ con nghịch ngợm như Tống Đạt.
Lúc Tống Đạt cũng nghịch ngợm, nhưng trong lòng vẫn còn kiêng kỵ, đơn giản thì Tống Đạt khi đó quả thực hiểu chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-547.html.]
Hoắc Bình thì khác, trong xương cốt mang theo sự tàn nhẫn, ánh mắt Hoắc Lâm dường như thật sự gi.ết ch.ết .
Hoắc Bình ngã nhẹ, lúc mới bình tĩnh .
Sau đó, tỏ như chuyện gì mà ném mảnh ngói chằm chằm Tống Anh: "Tẩu tử, ăn bánh ngọt!"
"Nếu cho thì ?" Tống Anh lạnh một tiếng.
Nàng dứt lời, mặt mày Hoắc Bình trở nên âm trầm: "Ngươi là tẩu tử của , ngươi cho ăn!"
"A, ngươi học lý lẽ của phường trộm cướp từ ? Là tẩu tử của ngươi thì lo chuyện ăn uống của ngươi ?
Nương ngươi cũng quản mà bảo quản.
Chúng thiết ?" Tống Anh chán ghét liếc mắt Hoắc Bình một cái.
Nàng hề ghét trẻ con, cho dù là những đứa trẻ nghịch ngợm thì chỉ cần chỉnh đốn, uốn nắn một chút là thể thuận mắt .
vị ...
Nhìn một cái là đủ .
Hoắc Bình im lặng liếc mắt Tống Anh một cái, đó đột nhiên bò dậy, bỏ .
Tống Anh cau mày.
Hoắc Tiểu Xảo lúng túng đó, nhưng nhanh, nàng khôi phục trạng thái bình thường: "Đại tẩu, tính tình của a chính là bướng bỉnh như đấy.
mà cảm thấy... Đại tẩu cũng thiếu tiền, cho bọn chút bánh ngọt thì ? Dù cũng chỉ tốn mấy xu của ngươi thôi.
Hơn nữa, bây giờ ngươi cho thì lát nữa a sẽ tức giận, sẽ quả ngon cho ngươi ăn ."
Nói xong, Hoắc Tiểu Xảo còn kiêu ngạo hếch mặt lên.
Tống Anh tò mò, một đứa trẻ xa như cách nào khiến nàng quả ngon để ăn.
"Cút khỏi nhà !" Tống Anh lạnh nhạt .
Sắc mặt Hoắc Tiểu Xảo cứng đờ: "Ngươi là Đại tẩu của ! Vậy nên ngươi lo cho bọn ! Bây giờ nhi tử ngươi ăn ngon, còn cả nhà bọn chịu khổ, gặp cảnh khốn cùng! Dựa chứ!"
Tống Anh qua. Tát một cái "bốp".
"Dựa việc đây là địa bàn của ! Đã bảo ngươi cút mà ngươi chịu cút, đừng để tay.
Nếu ngươi ngứa da thì thể tìm thứ gãi cho ngươi!"