Ngưu Đại Lực hề lợi dụng bản lĩnh của yêu quái mà dựa một đống sức lực để việc kiếm sống.
Nếu hôm nay Thanh Liên nhắc tới thì nàng thậm chí còn chút tò mò nào với hào quang màu vàng Hoắc Triệu Uyên.
Có gì để tò mò chứ? Một đáng sợ như ...
"Chuyện ngươi là thật ? Thật sự tỏa hào quang màu vàng tiêu tan ?" Thanh Liên trịnh trọng hơn nhiều.
"Thật mà! Hắn ngừng tỏa hào quang, còn đáng sợ.
Trước đây từng gặp của quan phủ, thậm chí còn từng gặp vài đạo sĩ nhưng đều hề khó chịu như lúc thấy .
Giống như... cầm một cái chùy lớn đè lên đầu , dám lỗ mãng." Ngưu Đại Lực nghiêm túc .
mà nọ là thúc phụ của Đại tỷ, là trưởng bối nên nàng dám lắm miệng.
"Thật sự quá ! Nếu thật sự đúng như ngươi thì... chắc chắn địa vị thần tiên!" Ếch tinh vô cùng kích động,"Trước mắt, còn theo dõi Hoắc gia, thể chạy lung tung.
Chờ tới khi chuyện trôi qua, sẽ đích lên trấn gặp một .
Nếu... Nếu thật sự là như thì sẽ bẩm báo với sư phụ, để thiết với nọ hơn một chút.
Như , cũng thể dính chút tiên khí đúng ?"
Tóm , một như , khả năng Tống Anh trường sinh bất tử sẽ tăng lên.
Sau khi ba yêu quái nhỏ bàn bạc xong xuôi, Thanh Liên lập tức tới Hoắc gia trông chừng.
Vốn dĩ con ếch lớn như dễ ẩn nấp nhưng cỏ dại ở góc sân sắp cao tới đầu đúng lúc thể che chắn cho !
Mà cả nhà Hoắc thị mới tới đều cực kỳ lười, đến gần trưa mới dùng cơm, lề mà lề mề một hồi, cơm nước xong cũng việc nên chúng nó càng an hơn.
Không chỉ như thế, bọn họ còn rề rà trong phòng, còn oán than đủ thứ.
"Đứa con hoang đúng là chọc tức c.h.ế.t ! Trứng gà to thế mà ném vỡ hết!" Miêu thị đống trứng vỡ đen nhớp nháp đất thì cảm thấy vô cùng tiếc của.
"Nương, chỉ là mấy quả trứng gà thôi ? Có gì ghê gớm ? Chúng vẫn nên tìm Đại tẩu mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-544.html.]
Ta đói bụng quá, chén cháo ngô buổi sáng đủ no." Hoắc Tiểu Xảo dẩu miệng, vẻ mặt vui.
"Ngươi còn nữa! Đều do hai các ngươi hiểu chuyện nên đắc tội tiểu tử .
Nếu , chúng những bà tử, phụ nhân đó chỉ mũi mắng chứ?" Miêu thị hừ một tiếng, tâm trạng nặng nề.
Suy nghĩ của Miêu thị giống với Hoắc Tiểu Xảo.
Bà sợ nữ nhi và tiểu nhi tử trong nhà hiểu chuyện sẽ nhỡ miệng nên sự thật cho bọn họ .
Trước đây bà thật sự một phu quân, cũng thật sự là ca ca của phu quân hiện giờ, đúng là họ Hoắc, nhưng mà...
mà tên Hoắc Trường Đông mà tên là Hoắc Đại Đầu.
Bà và Hoắc Đại Đầu đứa con nào.
Bà mới gả qua thì nọ chết, Hoắc gia tốn tiền nên gả bà cho tiểu thúc, đó sinh ba .
Bình thường ai nhắc tới chuyện .
Lúc khi ở quê, xung quanh đều cực kỳ kiêng kỵ, luôn chạy nạn, bên cạnh bất cứ ai quen thích và bằng hữu của bọn họ, thế là chuyện cũ năm xưa tan thành mây khói.
Nếu tìm tới... Miêu thị thất thần.
Đừng trách bà thất đức, thật sự là sống nổi nữa.
Nhà bà nghèo khó, lúc ở quê khác bắt nạt.
Sau , đường chạy nạn trải qua quá nhiều chuyện.
Khuê nữ... còn là hoàng hoa đại khuê nữ, còn từng sảy thai, bề ngoài cũng xinh lắm, chừng cũng khó mà gả .
Đại nhi tử... trong lúc giành lương thực với khác tổn thương của quý.
Bên còn một lão thái bà sống dở c.h.ế.t dở, bên một tiểu tử nuôi, bà thể gì đây?
Dù thì Tống Anh cũng tiền như , phu gia và , bà giả mạo một chút thì ?