Miêu thị thấy mấy lời thì nhịn mà trợn to mắt.
Làm gì ai dạy trẻ con như ...
Thà tin trẻ con chứ tin lớn? Chuyện ... Chuyện đúng!
Theo quan điểm của bà , thông thường khi trẻ con mâu thuẫn với khác thì hầu hết bà nương đều sẽ cảm thấy là trẻ con hiểu chuyện nên mới náo loạn, nhất là những đứa trẻ năm, sáu tuổi , ngay cả gà chó cũng chê, chỉ dối, khó dạy dỗ nhất.
Sao thể...
"Đây chính là tôn tử của ! Sao thể bắt nạt nó chứ!? Đều do đứa nhỏ dạy dỗ nên mới ăn bậy bạ.
Các ngươi thể ngăn cản tôn tử tới gặp ..." Miêu thị lập tức tiếp.
Lời chọc giận nhiều hơn nữa.
"Trong những đứa trẻ trong thôn, Lâm ca nhi là đứa hiểu chuyện nhất.
Ngươi nãi nãi mà còn cảm thấy nó dạy dỗ ?! Ta thấy ngươi đúng là hề yêu thương Lâm ca nhi một chút nào.
Dù cũng là nãi nãi tự dưng chạy tới, đúng là thiết nổi!"
"Chuyện còn cần ? Chẳng bà chê Lâm ca nhi của chúng là con ruột của Hoắc Nhung ?!"
"Nhắc tới Hoắc Nhung... Hắn chính là đại ân nhân của thôn chúng , bây giờ chỉ một đứa con là Lâm ca nhi , ai bắt nạt Lâm ca nhi thì chính là gây sự với chúng ! Cho dù ngươi là nương ruột của Hoắc Nhung thì cũng !" "Nhị Nha cách dạy dỗ trẻ con nhất.
Trẻ con trong thôn đứa nào về nàng ?"
"..."
Miêu thị ngờ rằng một câu của tạo thành kết quả như .
Bà lập tức luống cuống: "Ta ý đó... Ta thương nó, cũng thương tức phụ nhi..."
"Thương thật giả thì bọn , nhưng thấy nhà các ngươi vẫn nên cách xa Lâm ca nhi thì hơn.
Lần nó các ngươi đưa lên mái nhà, chừng tới sẽ thật sự ép núi đấy? Nếu thật sự chuyện gì xảy , liều mạng với các ngươi!" Trương bà tử phi một tiếng.
Nói xong, bà nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoắc Lâm: "Lâm ca nhi của đừng .
Không để ý tới bọn họ nữa, về nhà thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-540.html.]
Hoắc Lâm gật đầu, đó lấy trái cây trong n.g.ự.c : "Vốn dĩ con đưa cái cho bọn họ ăn nhưng bọn họ con sợ.
Sau con sẽ bao giờ tặng đồ cho bọn họ nữa! Trương bà bà, thẩm tử, trái cây tặng cho các nếm thử! Ăn ngon!"
Trong n.g.ự.c nó ôm đầy trái cây nhưng hề chê nặng.
Lấy từng quả phát cho .
Nhìn thấy vẫn còn mấy thì còn định về nhà xin nương nó thêm vài quả, đưa cho mỗi nhà một ít.
"Con đúng là đứa trẻ thật lòng nhất.
Trái cây mùa quý giá mà cũng sẵn lòng lấy tặng cho khác." Trương bà tử thở dài, "Răng a bà , ăn , con ăn .
mà đừng đưa thứ cho đám vô lương tâm nữa."
"Con ! Vậy nên bọn họ bắt nạt con, con lập tức gọi !" Hoắc Lâm mỉm ngọt ngào, mắt vẫn còn ướt lệ.
Dáng vẻ trong lòng mềm nhũn, thu phục.
Những lời mặt đám Miêu thị, Miêu thị xong thì nổi trận lôi đình, cả đều khỏe.
Sao thể như chứ?!
Có trong thôn bệnh hết !?
Không con cháu nhà , thể nuông chiều như chứ? Nó cái gì thì là cái đó ? Nó là tiên trời hạ phàm chắc?!
Miêu thị hối hận.
Hôm nay bọn họ thật sự quá vội vàng, đáng lẽ nên nhẫn nhịn một thời gian, nhẫn nhịn đến khi Tống Anh sửa hộ tịch.
Đến lúc đó, bọn họ là của nhà nàng, nếu hiểu chuyện, lời thì thể tùy tiện đuổi , thậm chí bán ngoài!
Bây giờ thì , mới đến ngày đầu tiên mà đắc tội nhiều thế , mới đây!
Được dỗ dành, quá một lát , Hoắc Lâm hòa nhập với , hì hì.
Mọi cũng lấy trái cây của nó, khi nó về thì nhét quần áo của nó, nhất quyết bảo nó mang về.