Khiến những chạy tới đều tức giận bừng bừng.
"Chuyện là thế nào? Sao Lâm ca nhi leo lên mái nhà!? Đứa trẻ nhỏ như mà các ngươi cũng nhẫn tâm bắt nạt ? Nếu ngã xuống thì đây!?" Lão bà tử dẫn đầu tức giận tới mức khó thở.
Miêu thị định giải thích nhưng lão bà tử thèm bà lấy một cái, lập tức lên mái nhà, nhẹ nhàng : "Lâm ca nhi mau xuống .
Có a bà ở đây, ai thể bắt nạt con! Chúng sợ!" "Trương bà bà, bọn họ bán nương con ...
Hắn, còn đánh con.
Người mặt con , bóp mặt con, bóp cằm con.
Hắn nếu con dám mách lẻo thì sẽ ném con núi cho sói ăn..." Hoắc Lâm tới đoạn đau lòng thì nước mắt rơi liên tục như tốn tiền.
Nhóm Trương bà bà xong thì lập tức bùng nổ.
Trương bà bà nhấc chân lao tới mặt Miêu thị, quăng một cái tát qua!
"Bốp" một tiếng, chát chúa dễ .
Miêu thị ngây !
"Có ai hù dọa trẻ con như các ngươi ?! Cho dù ngươi là bà bà của Hoắc nương tử thì cũng đừng hòng chủ nhân của nàng! Đứa nhỏ chính là hương khói duy nhất của Hoắc Nhung.
Ta thấy các ngươi ép c.h.ế.t mới vui đúng !? Hôm qua các ngươi thứ lành gì , ngờ lòng đen tối như ! Ngay cả trẻ con cũng buông tha! Ta nhổ !" Trương bà bà tức chết.
Lâm ca nhi chính là tâm can bảo bối của bộ trong thôn.
Mà bà càng yêu thích đứa nhỏ đến cực điểm.
Bà mệnh khổ, thời trẻ sinh chín đứa con nhưng cuối cùng chỉ còn hai đứa sống sót.
Bà thấy đứa trẻ trắng trẻo, mềm mại thì lập tức nhớ tới mấy đứa con c.h.ế.t non của , ruột gan như nhúng chảo dầu!
Cũng là Lâm ca nhi hiểu chuyện, một thấy bà lau nước mắt, mà tiến lên an ủi bà , gọi "a bà" hết tiếng đến tiếng khác, gọi tới mức lòng bà cũng mềm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-539.html.]
Mỗi gặp đứa nhỏ , chuyện đau lòng của bà đều hề gợi mà bản còn nó dỗ dành đến vui vẻ!
Đứa trẻ hợp lòng như mà còn bắt nạt! Miêu thị suýt c.h.ế.t vì nghẹn một cục m.á.u ở ngực.
"Trời ơi, quả thực vô cùng oan uổng!" Miêu thị vội vàng lên tiếng.
Bà màng cơn đau mặt, phẫn nộ , : "Bọn gì mấy lời chứ! Là, là đứa nhỏ lãng phí đồ ăn.
Nương nó bảo nó tới đây tặng đồ, ngờ khi nó đưa tới thì ném đồ , rằng thà đạp vỡ cũng cho bọn ăn.
là chọc bọn tức chết..."
"Đây chính là tôn nhi ngoan của ! Nghe thấy , trong lòng khó chịu c.h.ế.t ! Muốn khuyên nó mấy câu, lẽ là do bọn quá xa lạ nên nó mới leo lên mái nhà.
Bọn khuyên nó xuống nên mới mấy câu hù dọa nó thôi, nhưng tuyệt đối hề ném nó cho sói ăn, cũng hề bán !" Miêu thị lập tức .
Đám Hoắc Cường cũng vội vàng dè dặt gật đầu. Hoắc Lâm thấy thì hừ một tiếng.
Những đúng là quá xa, chuyện mà còn chịu thừa nhận, thật bộ tịch!
Hoắc Lâm nấc mấy tiếng gục mặt xuống, trông cực kỳ ấm ức, đó kiềm chế tiếng , càng trông giống như oan.
Bình thường, nó là đứa trẻ hiểu chuyện nhất.
Vì , khi thấy nó như , các thôn dân tin lời Miêu thị .
"Các ngươi cảm thấy Lâm ca nhi là một đứa trẻ dễ hù dọa đúng ?" Trương bà tử lạnh lùng , thấy mang thang tới, bế Lâm ca nhi xuống thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Lâm ca nhi, đừng tới đây nữa.
Nếu con thích bọn họ thì chắc chắn là bọn họ ."
" , chúng tới nữa.
Đừng sợ!" Đằng cũng phụ nhân nhịn mà lên tiếng.
Sở dĩ phụ nhân lên tiếng yêu thích Lâm ca nhi là bởi vì nàng gả tới phu gia năm năm nhưng vẫn con, thấy Lâm ca nhi thì cảm thấy nó đáng yêu nên quấn quýt ôm nó mấy , ngờ một tháng mang thai, bây giờ cũng sắp sinh .
Vì , trong mắt nàng , Lâm ca nhi chính là phúc tinh.