THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 538

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:56:56
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Số trứng vỡ, mí mắt của đám Miêu thị lập tức giật giật.

"Tiểu tử lãng phí đồ ăn !" Miêu thị nhịn mà mắng một câu, lập tức xem đống trứng vỡ nhưng lòng trứng chảy đầy đất, trộn lẫn với bùn đất.

Vậy mà Hoắc Lâm còn lên giẫm giẫm mấy cái.

Giẫm xong, Hoắc Lâm hừ một tiếng nhặt đào và hạnh lên. Trong lòng nó tính toán một chút, đó cho hết quả trong tay trái, tay miệng, ăn ngay lập tức.

"Tiểu tử hư đốn ! Ngươi đánh !?" Hoắc Cường lên đánh .

Hoắc Lâm là ai? Lúc nãy Hoắc Cường nhéo là vì nó chạy.

lúc thì khác, Hoắc Cường định tiến lên, Hoắc Lâm nhấc chân chạy ngoài, đó mở miệng gào lên: "Đánh ! Đánh ! Người đánh trẻ con !" Nơi dễ khác chú ý, vốn dĩ những Hoắc gia mới tới để ý.

Từ khi Đại Hoàng của Tống Anh học cách gáy báo thức sáng sớm thì trong thôn quen ngủ sớm dậy sớm.

Mỗi ngày, trời sáng, trẻ con trong thôn chạy bộ tới học đường học, rèn luyện sức khỏe bằng cách chạy bộ thơ.

Giọng thơ rõ ràng, êm tai cộng với khói bếp khắp nơi tạo nên bầu khí lành trong thôn.

Bởi vì đều thức dậy sớm nên càng nhịn mà chú ý tới gia đình mới tới .

Không đối phương thể quen với lối sinh hoạt của thôn bọn họ .

quan sát lâu như vẫn thấy khói bếp bốc lên từ nhà đó, cần đoán cũng chắc chắn những rời giường.

Tuy nhà mới tới nhưng lý chính và đều nể mặt Hoắc Nhung nên ai cũng tặng ít đồ, Tống Anh còn cho mấy bao khoai sắn.

, mặc dù là ngày đầu tiên tới đây nhưng nhà cũng đến mức nồi, thức ăn.

Có thức ăn mà thấy khói bếp thì chính là... lười biếng.

cũng là ngày đầu tiên, đường mệt mỏi là chuyện bình thường, thế nên những gần đó cũng gì.

ngờ bất chợt thấy tiếng kêu ở nhà đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-538.html.]

Phóng mắt lên thì thấy từ lúc nào một đứa trẻ leo lên mái nhà!

"Trời ơi! Đó là Hoắc đại lang !?" Người thị lực thấy lập tức sợ hết hồn.

"Đi ! Đi xem một chút!"

Chỉ trong chốc lát, ít nổi giận đùng đùng tới Hoắc gia.

Lúc , Hoắc Lâm thông minh, nó chạy quanh sân hai vòng lập tức leo lên mái nhà!

Hoắc Cường đuổi theo kịp, chỉ thể , sắc mặt đen thui, cũng sốt ruột.

Miêu thị phản ứng nhanh, động tĩnh lúc quá lớn, thể chiếm hời nên lập tức tận tình khuyên bảo: "Trời ơi, tâm can bảo bối của ! Chỗ đó cao quá , mau xuống ? A bà luộc trứng cho ngươi ăn nhé..."

Hoắc Đại Hổ trông hiền lành, nãy giờ lời nào cũng lên tiếng: "A gia cho ngươi một thanh kiếm gỗ ?

Ngươi mau xuống ..."

Tuy Hoắc Cường vui trong lòng nhưng cũng hiểu chuyện.

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ tới đây, nếu phát hiện chuyện bắt nạt Hoắc Lâm thì cuộc sống chắc chắn thể nào .

"Lâm ca nhi, lúc nãy chỉ đùa với ngươi thôi.

Ngươi chính là Đại chất tử của , là huyết mạch duy nhất của Đại ca , thương ngươi còn kịp nữa là..." Mặt Hoắc Cường vô cảm, tuy hung dữ nhưng mấy phần nữ tính, bộ tịch như thế khiến Hoắc Lâm thầm cảm thấy buồn nôn.

Hoắc Lâm suy nghĩ một chút, quyết định vò rối mái tóc xinh của .

Sau đó miệng méo xệch, to, mặt lập tức lã chã nước mắt.

"Hu hu! Các ngươi là ! Các ngươi uy h.i.ế.p ! Ta ghét các ngươi!"

Mọi xông cửa thì thấy tiếng kêu la thấu ruột thấu gan của Hoắc Lâm, nhất thời đều đau lòng.

Đứa trẻ khắp thôn yêu thích nhất là ai? Đương nhiên chính là Hoắc Lâm!

Đứa nhỏ đáng yêu như tiên đồng trời, miệng lưỡi còn ngọt ngào, chỉ cần khác đối xử với nó thì nó đều tươi đáp , thật sự khiến đành lòng lạnh nhạt dù chỉ một chút!

Vậy mà lúc lóc đau lòng như thế!

Loading...