THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 537

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:56:54
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Lâm cảm thấy lời Miêu thị mới là tiếng , trong lòng thoải mái hơn một chút.

Thế nhưng, nó còn kịp vui vẻ thì Miêu thị tiếp: "Lâm ca nhi, ngươi đừng trách nương ngươi nhé? Sau , a bà từ từ dạy dỗ nàng là , tương lai còn dài mà..."

"Người ý gì?" Hoắc Lâm cau mày, "Người hài lòng về nương ?"

"Hài lòng chứ.

Sao thể hài lòng ?" Miêu thị lập tức .

"Đương nhiên các hài lòng , nương nhất đời." Hoắc Lâm khẽ hừ một tiếng.

Hoắc Tiểu Xảo khịt mũi coi thường, hừ một tiếng, Miêu thị cũng tỏ thái độ gì, chỉ đưa mắt sọt tre lưng nó: "Sáng sớm Lâm ca nhi tới đây để ?"

Tuy lúc Hoắc Lâm cảm thấy khó chịu nhưng cũng vì chút chuyện nhỏ mà cáu kỉnh.

, nó ngoan ngoãn đặt cái sọt xuống đất, đó : "Ta mang chút đồ ăn tới cho , ở đây ba quả trứng gà..." "Chỉ ba quả trứng gà thôi ?" Hoắc Cường cau mày.

"Ba quả trứng gà ít , đủ cho cả nhà ăn một ngày đấy!" Hoắc Lâm còn kịp kéo tấm vải bông phủ bên sọt tre .

Một quả trứng gà nó mang tới to bằng hai quả bình thường, trứng vịt cũng , tính gần bằng mười hai quả trứng bình thường đấy.

Nhà bình thường một ngày ăn một, hai quả ít , còn hài lòng?

Hoắc Cường liếc mắt Hoắc Lâm một cái.

Tiểu tử hẳn chỉ mới sáu tuổi nhỉ? Tuổi lớn, lẽ còn hiểu chuyện.

Ngây thơ như , hù dọa một phen mới .

Hoắc Cường đen mặt: "Lâm ca nhi, ngươi tới đây." "Ồ." Hoắc Lâm tiến lên.

Hoắc Cường lập tức nắm cằm Hoắc Lâm, "Ngươi cho nương ngươi bao nhiêu tiền? Nếu ngươi đúng thì đánh ngươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-537.html.]

Nếu ngươi thì ném ngươi trong núi cho sói ăn!" "..." Hoắc Lâm mở to mắt, "Sao thể như chứ?!"

Lãng phí tấm lòng của một cây nhân sâm như nó!

"Quay về cũng mách nương ngươi, nếu ... Nhà bọn đông như , ngươi và nương ngươi chỉ là cô nhi quả phụ, đánh bọn ? Nếu ngươi với nương ngươi thì nương ngươi cũng sống yên .

Nếu chọc bọn tức giận, bán nương ngươi thì ngươi sẽ còn gặp nàng nữa." Hoắc Cường tiếp.

Miêu thị và Hoắc Tiểu Xảo cũng ngăn cản.

Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi thôi, khi hù dọa mấy câu chắc chắn sẽ sợ hãi như con chim cút, tuyệt đối dám hươu vượn.

Trẻ con thì cái gì? Chỉ ai nắm đ.ấ.m cứng hơn thì theo đó.

Cằm của Hoắc Lâm bóp chặt nên đỏ bừng, ánh mắt đầy giận dữ.

"Tiểu tử hư đốn còn dám tức giận ?" Hoắc Cường vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Hoắc Lâm, "Ta cho ngươi , nương ngươi cũng nhường nhịn bọn .

thấy ? Đây là bà bà của nương ngươi, là tiểu thúc của nương ngươi.

Nếu bọn bán nương ngươi thì chỉ là chuyện của một câu mà thôi.

, ngươi lời bọn .

Nghe lời thì để cho ngươi và nương ngươi tiếp tục sống ở đây. Nếu ..."

Hoắc Cường lộ ánh mắt uy hiếp. Những lời đều là lừa gạt trẻ con.

Tuy bọn họ tới nhận nhưng hộ tịch tên là Hoắc Nhung, càng tức phụ nhi Tống Anh .

Không chủ hộ của Tống Anh, cho dù tặng cho môi giới thì nọ cũng dám nhận, nếu sẽ nhận kết cục của việc lừa bán lương dân!

"Hóa các ngươi đều là thứ lòng đen tối!" Hoắc Lâm hầm hừ, đó xoay chạy tới sọt tre của , "Không cho các ngươi ăn mấy thứ !"

Nói xong, Hoắc Lâm mở lớp vải bông , cầm lấy mấy quả đào và quả hạnh lớn bên trong đặt sang một bên giận dữ ném sọt , "Thà ném cũng cho các ngươi!"

Loading...