Nhân sâm tinh Tống Anh thì lập tức giơ tay lên che kín đầu.
"Vậy thì ..." Nhân sâm tinh dè dặt, "Hay là... con nhờ Đại Hoàng giúp đỡ, tìm con gà mái già lấy ba quả trứng gà lớn đưa qua là .
Còn trái cây mà chúng hái lúc nữa, nương đang giữ ? Cho con mấy quả ?"
Theo lý thuyết, trái cây thu hoạch từ cây ăn quả ở thời đại đều khó ăn, nhưng cây ăn quả trong hậu viện của Tống Anh giống như .
Nàng dùng linh thủy tưới hằng ngày nên hương vị của trái cây vô cùng thơm ngon.
Bởi vì hương vị quá ngon nên Tống Anh dễ dàng tặng cho khác, dù cũng quá khác thường.
Sau khi thu hoạch, nàng cất hết trái cây trong gian.
Tuy rằng trái cây để trong gian cũng sẽ hỏng nhưng dường như vì đủ linh khí nên tốc độ hỏng tương đối chậm.
Hơn nữa, nàng cũng phát hiện nếu nhúng trái cây mới hái xuống linh thủy thì thời gian bảo quản sẽ kéo dài.
Nhờ đó, cần lo mùa đông trái cây ăn.
Có điều, trái cây đều là báu vật của Hoắc Lâm.
Bình thường cũng chỉ cho Tống gia, Đại Hoàng cùng Đại Bạch trong nhà ăn, những khác đừng hòng nghĩ tới.
Vậy mà bây giờ sẵn lòng tặng cho Hoắc gia.
Có thể thấy, đứa trẻ nhân sâm vẫn quá ngây thơ, cho rằng tất cả trong thiên hạ đều là .
Tống Anh vẫn quên cái quỳ của Miêu thị nên lúc thấy thái độ của Hoắc Lâm như thế, nàng cũng nóng nảy, ngược còn tủm tỉm : "Được, lát nữa... lấy cho ngươi mấy quả.
Ngươi đưa qua đó là ." "Vâng!" Hoắc Lâm cong môi .
Tống Anh mỉm , đôi mắt cong cong.
Không bọn Tống Đạt ở đây, nhân sâm tinh vùi trong đất suốt đêm.
Hôm còn đặc biệt xin phép phu tử cho nghỉ học bắt đầu chuẩn quà.
Gà vịt trong nhà thể đẻ trứng, con nào cũng đẻ trứng lớn hơn trứng bình thường một chút.
Vì để bày tỏ thành ý của , Hoắc Lâm còn đặc biệt chọn mấy quả trứng lớn nhất chọn thêm mấy quả đào, quả hạnh lớn, đặt tất cả trong sọt, đeo sọt tới Hoắc gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-536.html.]
Vừa đến Hoắc gia, Hoắc Lâm sửng sốt.
Hình như chỗ các thúc thúc, tiểu cô cô ở lắm? Rất rách nát.
mà !
Lúc nương nó mới dọn tới nhà mới cũng sống , nhưng chẳng sửa sang nhà cửa thành căn nhà khí thế như bây giờ ?
Cửa hỏng nên vốn dĩ cần gõ cửa, Hoắc Lâm thẳng trong.
sững sờ.
Bây giờ... mặt trời lên cao , còn rời giường nữa? Nó dè dặt gõ cửa phòng.
Một hồi lâu , ngoại trừ lão Chu thị thì những khác đều bước , chỉ thấy mấy trẻ tuổi còn ngáp liên tục.
"Ngươi là ai? Sớm như chạy tới gõ cửa, để ngủ ngon hả!?" Hoắc Cường mở miệng, vẻ mặt vui.
Hoắc Lâm lùi về hai bước, thở phào một , đó : "Ta là Hoắc Lâm, là..."
"Hoắc Lâm!?" Miêu thị nhảy dựng lên, "Ôi chao, đây là đại tôn nhi của ?!"
" ..." Hoắc Lâm hoảng sợ.
"Này, ngươi tới để gì? Có nương ngươi mời bọn qua ăn cơm ?" Hoắc Tiểu Xảo lập tức hỏi.
Hoắc Lâm lắc đầu.
Hoắc Tiểu Xảo thấy thì cau mày: "Bọn xa tới đây để nhận mà nương ngươi quá lễ nghĩa.
Làm tức phụ nhi, sáng sớm đích tới hầu hạ còn tính, ngay cả ăn cơm cũng mời bọn .
Haiz, thật sự tại vị Đại ca khổ của cưới một tức phụ nhi đáng lo như ..."
"..." Hoắc Lâm xong thì ngây .
Vậy là... tiểu cô cô đang nương nó?
"Xảo Nhi, bậy bạ gì đó?!" Miêu thị trợn mắt lườm Hoắc Tiểu Xảo một cái, "Đại tẩu ngươi nuôi con dễ dàng, ngươi còn trẻ nên hiểu những chuyện cũng là bình thường.
Nàng thủ cho Đại oa tử, còn kéo dài hương khói cho , nhà chúng còn cảm ơn nàng đấy."