Những khác cũng nghĩ như , tuyệt đối thể dễ dàng đồng ý!
Tống Anh đều ơn với bọn họ, cho dù bây giờ thể đuổi thì cũng thể dễ dàng tạo thêm phiền phức cho nàng, thể để Tống Anh miệng lưỡi của ép đưa về nhà .
Bên mời Tống Anh.
Đáng tiếc, Tống Anh ở nhà mà đang ở trấn.
Không còn cách nào, đành nhờ Tống gia lên trấn tìm Tống Anh về.
Dù thì quyết định thế nào còn xem ý kiến của bản Tống Anh.
Đám Miêu thị xong, mà tức giận, chỉ ủ rũ xổm ở cổng thôn.
Miêu thị mang vẻ mặt tang thương, cụ già đằng trông như thể tắt thở bất cứ lúc nào, vô cùng đáng thương.
Phu quân mới của Miêu thị trông khá thật thà, tuy ba đứa trẻ đằng lớn nhưng đều trông thiếu ăn thiếu mặc, còn mùi chua chua.
Năm nay, các thôn dân thu hoạch mùa nên nhà đều mua thêm quần áo mới, ăn uống cũng ngon hơn, trông đầy đặn hơn một chút.
So sánh với , thôn Hạnh Hoa giống như địa chủ giàu đang khắt khe với ở đáng thương.
Chỗ cổng thôn cũng đường ngang qua. Đám Tống lý chính cắn răng chờ đợi.
Chưa đến hai canh giờ , Tống Anh cuối cùng về tới.
Từ xa thấy xe lừa của nàng chạy như bay, cuốn tung bụi đất.
Giữa lớp bụi mù mịt là cơ thể cường tráng của con lừa trắng.
Tống lý chính thở phào nhẹ nhõm.
"Đó... là tức phụ nhi của con ?" Miêu thị trông mong qua.
là một tức phụ nhi .
Tuy còn xa nhưng vẫn thể thấy đôi tay của tức phụ nhi trắng trẻo mềm mại, thấy rõ dung mạo nhưng vóc dáng mảnh khảnh.
Quả thực giống thôn phụ bình thường đúng ? Hai mắt Miêu thị sáng rực.
"Xuyyyyyy!" Tới mặt , Tống Anh hô khẽ một tiếng, bảo Đại Bạch ngừng .
Chân lừa rơi xuống ngay mắt Miêu thị, suýt chút nữa thì đạp lên mặt Miêu thị khiến bà hoảng sợ, sắc mặt vốn vô cùng mừng rỡ chào đón lấm lem chút bụi đất, hai chân lùi về mấy bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-532.html.]
Thấy trưởng bối trong thôn, Tống Anh tiện xe lừa nữa.
Mỉm nhảy xuống đất.
"Lý chính gia gia, con ma nhà đột nhiên cha kế nương ruột tới tìm ? Người đừng hù đấy nhé? Nếu con ma nhà và công công mất thật sự thì nhiều năm như với một tiếng chứ?" Trên đường về, Tống Anh kể chuyện nên khi trở về, thấy những , trong lòng nàng sáng như gương.
Nàng cũng rõ những rốt cuộc nhận nhầm .
Tuy nhiên, cho dù nhận đúng thì cũng thể dễ dàng đưa về.
Thậm chí... tuyệt đối thể sống chung một mái nhà.
Tống lý chính đưa bức họa cho Tống Anh: "Nhìn... quả thực giống Hoắc gia."
Tống lý chính như chứng tỏ các thôn dân đều tin là thật.
Tống Anh cau mày, đảo mắt qua đám Miêu thị.
"Thật sự là nhà của con ma nhà ?" Tống Anh cau mày, "Tuy rằng trông giống lắm nhưng mà... Thôi, cũng chuyện .
Tới cũng tới , thôn .
Có điều, nhà nhỏ, ở quá nhiều .
Nếu các ngươi chỗ nào để thì tìm lý chính gia gia thuê một căn nhà.
Thôn nhiều nhà cũ.
Nếu là ngoài bình thường thì cũng dễ dàng thu nhận như !"
Thật giả quan trọng, nếu khác tin thì chính là thật.
Nếu là thành thật thì cho một căn nhà cũ, cắt một miếng đất hoang.
Nể tình Hoắc Nhung chuyện nhiều năm như , Tống lý chính sẽ từ chối.
Nếu gây chuyện...
Tống Anh , quan tâm những nhi tử là ai, phu quân là ai.
Nếu dám ngang ngược trong địa bàn của nàng thì nàng nhất định sẽ khiến đối phương hiểu cái gì gọi là ý nghĩa của cuộc sống.