Đã nhiều ngày thấy gương mặt tươi của khác, giống như đây nữa chứ?
Bị ghét bỏ thì gì ? Hơn nữa, lúc thật sự chỉ là trẻ tuổi hiểu chuyện, đó sửa cũng sửa , thế là dứt khoát thuận thuận theo tự nhiên mà thôi! Bây giờ cơ hội trở nên vẻ vang, thể vui chứ!
"Làm cho ! Nhị Nha là tiền đồ nhất thôn chúng , nếu ngươi thật sự thể theo nàng việc thì chuyện nuôi sống gia đình sẽ thành vấn đề, chừng còn thể cưới khuê nữ nhà tức phụ nhi đấy!"
Tống lý chính Bao vô , tiếp.
Vãn bối trong thôn đều là ông yêu quý, bọn chúng lớn lên từng ngày!
Đứa nhỏ Đại Chí mệnh khổ từ nhỏ, vì tuy khốn nạn nhưng ông vẫn bằng lòng cho cơ hội.
Thường xuyên tới cáo trạng, ông cũng tận lực bảo vệ một chút.
Mỗi ông bảo vệ, tiểu tử đều ngoan ngoãn mấy ngày, dám đánh mặt mũi của ông , trong lòng ông hiểu rõ.
Trước mặt Tống lý chính, Bao vô giờ luôn tự tin, lúc tự nhiên, liên tục đáp lời.
Hai đang chuyện thì bên ngoài chạy .
"Lý chính lão gia, một nhà tới cổng thôn, là tới nương nhờ họ hàng!" Người tới vội vàng .
Tống lý chính sửng sốt: "Nương nhờ họ hàng? Nhà ai? Dẫn đường cho họ gặp ?"
Sao còn đặc biệt chạy tới chỗ ông thông báo một tiếng chứ?
Hán tử đặc biệt chạy tới đây truyền lời lúng túng: "Bọn họ nhà chính là… Hoắc gia…"
"..." Tống lý chính xong, suýt nữa thì trợn tròn mắt.
Thôn Hạnh Hoa chỉ duy nhất một Hoắc gia, chính là Hoắc Nhung mà Nhị Nha gả cho nhưng c.h.ế.t , bây giờ khắp thôn chỉ một Hoắc Lâm.
Sao nhảy nhà nữa?
Tống lý chính hoảng sợ, vội vàng bảo hán tử rõ ràng.
"Cụ thể thì cũng rõ lắm, mới đến cổng thôn ngóng khắp nơi.
Bà nương chuyện rằng phu quân và nhi tử nhà ở thôn , trải qua trăm ngàn cay đắng mới tìm ." Hán tử trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-530.html.]
Tống lý chính xong, trong lòng cũng giật , vội vàng xem.
Lúc , cổng thôn cực kỳ náo nhiệt.
Có sáu tới, dẫn đầu là một lão phụ năm mươi tuổi, lão phụ bằng giọng địa phương xa lạ, miễn cưỡng thể hiểu .
Đằng một tấm ván gỗ, bên là một cụ già, hẳn là trưởng bối của lão phụ , bảy, tám chục tuổi, tóc trắng xoá, răng còn đủ.
Người khiêng cụ già là hai nam nhân.
Một nam nhân ước chừng mới bốn mươi tuổi, một khác thì hai mươi.
Còn là hai tương đối trẻ, một tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi và một tiểu nam hài mười mấy tuổi.
Các thôn dân đều ngơ ngác.
"Phu quân của c.h.ế.t ? Nhi tử cũng c.h.ế.t !?" Phụ nhân năm mươi tuổi thấy thì lập tức ngã xuống đất, bật : "Sao khổ như ? Sao thể nhẫn tâm để nương như kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ!"
"..."
Thôn dân thấy những thực sự đáng thương nhưng phân rõ thật giả.
nhanh, những lấy giấy tờ hộ tịch của : "Phu quân của tên là Hoắc Trường Đông.
Năm quê nhà gặp giặc giã, cả nhà đều trốn lên núi, ngờ bọn giặc đuổi theo.
Lúc quá sốt ruột nên phu quân bảo bọn chạy , còn bế đại oa tử đang dụ bọn chúng .
Sau đó, đó bọn rời quê, vẫn luôn tìm , ngóng ngần năm, tới bây giờ mới thấy phu quân chạy nạn đến đây!"
"..." Mọi xong đều cảm thấy mơ hồ.
Nhìn cả một gia đình đông thế ...
Nếu thật sự nhận , Nhị Nha còn thể quả ngon để ăn ?
"Này... Những là..." Thôn dân khó xử hỏi.