nếu bán xà phòng mà nàng đưa thì dùng để gì chứ?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là tự dùng.
Bao vô suốt ngày lượn lờ khắp thôn, giờ đều lôi thôi lếch thếch, luôn luôn mặc một bộ quần áo trông dính dáp và cực kỳ bẩn thỉu, tóc cũng bốc mùi, càng cà lơ phất phơ.
Nói dễ chút thì là lưu manh, khó chút thì là kẻ thất nghiệp ăn bữa nay bữa mai, khác gì ăn mày, chẳng qua ngang ngược hơn ăn mày mà thôi.
Tống Anh định đổi Bao vô , nhưng dù cũng giúp thôn dân rửa mắt!
Buổi tối, khi bọn Hoắc Lâm trở về nhà, Tống Anh còn quên dặn dò bọn chúng.
"Sau nếu thấy Bao vô thì khách khí một chút." Tống Anh .
Hoắc Lâm còn đỡ, nó trông đáng yêu, cho dù là Bao vô thấy nó thì cũng sẽ nhịn mà nhéo má mấy cái cho hai viên kẹo.
Tống Đạt thì khác, thấy lời , sợ tới mức hồn bay phách lạc: "Nhị tỷ tỷ... đó là Bao vô đấy!"
"Ta , đừng gọi là Bao vô nữa.
Cho dù là , nếu lời nhiều thì e rằng trong lòng cũng khó chịu.
Đạt ca nhi, ngươi gọi là thúc thúc cũng , đều là hàng xóm láng giềng hết mà." Tống Anh .
"..." Tống Đạt và Tống Võ đều cảm thấy Tống Anh điên .
Tống Tam Nha khá hiền lành nhưng thấy lời cũng dọa: "Có Nhị tỷ tỷ ... uy h.i.ế.p ?"
Nếu thì ? Sao đang yên đang lành bảo bọn họ khách khí chút?
"Không , hôm nay Bao vô cảnh báo một chuyện, tuy rằng mục đích riêng nhưng thể phủ nhận rằng cũng bụng.
Lòng cần tận dụng , bắt đầu từ các ngươi. Nếu thấy thì chào hỏi khách khí một chút.
Nếu tiểu đồng bọn hỏi thì bụng giúp một chuyện.
Cải thiện thái độ của khác đối với lẽ sẽ khiến trở nên hơn một chút." Tống Anh tiếp.
Nàng luôn là nếu khác kính nàng ba tấc thì nàng kính mấy trượng.
Nếu Bao vô là đại gian đại ác thì cũng đến mức đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-526.html.]
Chỉ là lắm miệng, trêu ghẹo thị phi, trộm cắp vặt mà thôi.
Cũng mấy phần trung thành với thôn, còn lời Tống lý chính.
Lần , Bao vô hẳn ít chuyện của nàng ngoài, nhưng những chuyện bí mật gì nên Tống Anh để ý.
So với việc khiến Bao vô quỳ xuống đất thống khổ kêu la hối hận thì nàng cảm thấy thôn khen ngợi sẽ càng thú vị hơn.
Chuyện Tống Anh dặn dò mấy đứa nhỏ Tống Đạt, bọn chúng đều lời theo.
Bao vô thường xuyên xuất hiện mặt trẻ con trong thôn nên ngay ngày hôm , bọn Tống Đạt thấy .
Hiện giờ, Bao vô đang uy h.i.ế.p một đứa trẻ mười mấy tuổi, đòi tiền xu.
Ba Hoắc Lâm dũng cảm bước tới.
"Bao thúc thúc!" Tống Đạt vội vàng hô một tiếng, "Hôm nay còn hơn Tứ thúc của !"
"..." Bao vô nheo mắt.
Gì ...
Trong lòng Bao vô lúng túng, tối qua khi về nhà, dùng xà phòng.
Chậc chậc, đúng là đồ .
Tuy thời tiết lạnh nhưng hề ảnh hưởng tới chuyện kỳ cọ hai cân bùn.
Sáng sớm hôm nay cũng cảm thấy nhẹ như yến, tóc cũng thơm tho hơn nhiều!
Tiểu đồng bọn khác thấy thì ngơ ngác.
Sao gọi là Bao thúc thúc...
"Bao thúc công!" Cái miệng nhỏ của Hoắc Lâm lên tiếng, "Người đang gì ? Nương hôm qua giúp nàng một chuyện lớn nên bảo cảm ơn thật ! Bao thúc công, ngờ là bụng như đấy!" "..." Bao vô nheo mắt.
Không đúng, khung cảnh quái dị, chẳng lẽ vẫn còn đang mơ?
Bao vô theo bản năng nhéo một cái, đó... Đau!