Trong lòng Ngụy Sài nghẹn khuất, chuyện hôm nay quả thực như sét đánh giữa trời quang.
Chỉ trong chớp mắt, cũng bản trải qua chuyện gì, nhà còn, tiền cũng còn chứ?!
Không giống những gì nghĩ!
Thế nhưng nghĩ đến chuyện bản đột nhiên trở nên trắng tay, còn một đồng nào để đánh bạc, thậm chí còn nhà, tới phường nhuộm nhận chút việc vặt để kiếm tiền sống qua ngày, còn tiền đánh bạc nữa thì lập tức luống cuống.
"Cũng thể trả tiền và nhà cho ngươi..." Tống Anh nở nụ ẩn ý.
"Đa tạ Đại chất nữ!" Hai mắt Ngụy Sài tỏa sáng, vội vàng .
"Đừng gấp." Tống Anh dừng một chút, "Muốn lấy tiền và nhà thì xem Ngụy đại thúc ngươi thể tới .
Ngươi nhiều thì trả nhiều, nếu đủ thì ngươi đừng nghĩ tới căn nhà nữa."
Ngụy Sài giật : "Ngươi ý gì?"
"Không Thúy Nhan Trai thuê ngươi dụ dỗ Đại bá đánh bạc ? Nói cho cùng, thù oán với nhà Ngụy đại thúc ngươi mà là Thúy Nhan Trai.
Chỉ cần Thúy Nhan Trai xui xẻo thì trong lòng còn buồn bực nữa.
chỉ là một tiểu cô nương, bản lĩnh lớn như , giống Ngụy đại thúc ngươi thể giao dịch với Thúy Nhan Trai.
Vì , chuyện lớn thế đương nhiên nhờ Ngụy đại thúc ngươi giúp đỡ ." Tống Anh .
Ngụy Sài xong, suýt nữa thì tức giận tới bật .
Nàng chỉ là một tiểu cô nương bản lĩnh?!
Vậy ở chiếu bạc lúc nãy là ai!? Người thắng tiền của là ai?
Hắn và Thúy Nhan Trai giao dịch với ? Cái đó gọi là giao dịch ! Chẳng qua chỉ là Thúy Nhan Trai bỏ chút tiền để thuê việc mà thôi, khó một chút thì chính là một con chó, thể bản lĩnh lớn đến chứ!?
"Đại chất nữ, ngươi như là khó ?! Khi đó, liên hệ với là một quản sự của Thúy Nhan Trai.
Ta còn tên gì thì thể gì chứ..." Ngụy Sài thực sự ngốc.
"Ngươi thể nhiều chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-478.html.]
Ngụy đại thúc, tức phụ ngươi đưa con bỏ trốn, ngươi của cải, thích, ngoại trừ tiền trong tay , ngươi cái gì cũng .
Cái gọi là chân trần sợ giày, ngươi chính là kẻ chân trần, còn Thúy Nhan Trai đương nhiên là kẻ giày." Tống Anh nở nụ âm hiểm.
Ngụy Sài xong thì sửng sốt.
Hóa cũng là lợi hại ?
"Vậy... Vậy thể gì?" Ngụy Sài ngây ngốc, ánh mắt thoáng qua túi tiền trong tay Tống Anh.
Nếu giật lấy...
Ngụy Sài nghĩ như lắc đầu.
Chỗ là giữa phố lớn, qua đông đúc, nếu thật sự giật lấy, e rằng chạy hai con phố quan binh tuần tra bắt ...
Nếu là một con hẻm nhỏ thì ...
Sao Tống Anh thể nghĩ gì? Làm nam nhân, đột nhiên chịu thua một tiểu cô nương, trong lòng đương nhiên phục.
"Ta Ngụy đại thúc thế nào chứ? Người giao dịch là ngươi và Thúy Nhan Trai, chỉ là một ngoài, giữa các ngươi mâu thuẫn gì liên quan tới ." Tống Anh đổi giọng.
"..." Ngụy Sài thực sự há hốc mồm.
Không nàng bảo đối phó Thúy Nhan Trai ? Sao đổi giọng ?
Ngụy Sài ngây một lát, đó lập tức hiểu rõ!
Tiểu nha đầu cố ý giả ngu đúng ?! Nói thật dễ nhưng thực tế bảo náo loạn với Thúy Nhan Trai?
Vậy mà còn thừa nhận là nàng sai sử?
Ngụy Sài gì tiểu bối bắt nạt như bao giờ? Trong lòng đương nhiên cực kỳ tức giận.
Chỉ đành cắn răng đồng ý ngoài mặt .
Tống Anh thấy như thì mỉm , gì nữa, đầu rời .
Tống Anh vội rời khỏi trấn, giống như vô tình dạo ở các cửa hàng phố xá trong trấn, hơn một canh giờ mới quẹo một con hẻm nhỏ hẻo lánh.