Tống Phúc Sơn cha ruột thì sửng sốt: "Cha, vẫn ?"
Sau đó nghi ngờ về phía Tống Anh.
Tống Anh ngay ngắn ở đó, bất động.
"Nói! Chuyện gì!" Nếu bàn còn đặt nồi cơm thì lúc Tống Lão Căn lật bàn .
Tống Phúc Sơn nuốt nước miếng: "Không... Không chuyện gì..."
"A." Tống Anh lạnh một tiếng.
Tống Phúc Sơn nhảy dựng trong lòng: "Cha... Người hứa với sẽ tức giận thì... , mới ."
Hắn dễ dàng lắm ? Đã bốn mươi tuổi, nhi tử còn ở bên cạnh chằm chằm đấy, kết quả vẫn lão cha dạy dỗ!
Trong lòng Tống Lão Căn chắc chắn.
Đừng là ông, ngay cả Đại Diêu thị lúc cũng giật nảy , sắc mặt tái xanh, bắt đầu đoán xem phu quân nhà rốt cuộc gì sai mà khiến Nhị Nha xem trọng như thế!
Hay là...
Tìm nữ nhân bên ngoài?
Đại Diêu thị nghĩ như từ lâu .
Từ khi gả cho Tống Phúc Sơn, bà từng nghĩ tới chuyện khi nào phu quân nhà tìm hoa thơm cỏ lạ ở bên ngoài , tuy tính tình của phu quân bà chút tật nhưng vẫn chăm chỉ việc, hiện giờ một tháng kiếm ít tiền công, thích về nhà...
Đại Diêu thị suy nghĩ một hồi, hai mắt đỏ lên.
Chỉ đợi khi Tống Phúc Sơn rõ sẽ lập tức bùng nổ... Tống Anh vẫn lời nào.
Lão gia tử nóng nảy: "Ngươi mau rõ ràng cho ! Còn lề mề thì ngươi cứ quỳ hết đêm !"
Rốt cuộc là chuyện lớn thế nào!
Tống Phúc Sơn hoảng loạn, do dự chốc lát mới : "Cha... hôm nay ... tới sòng bạc..."
"A..." Tống Anh lạnh.
"Ta... thứ hai tới đó, đúng lúc Nhị Nha bắt gặp..." Bất đắc dĩ, Tống Phúc Sơn đành bồi thêm một câu.
"Ngươi đánh bạc!?" Tống Lão Căn đen mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-469.html.]
Tống Phúc Sơn rụt đầu: "Thật sự mới là thứ hai thôi.
Trong tay cũng tiền, đầu tiên dùng 30 xu kiếm lời 60 xu.
Sau khi tiêu gần hết tiền đó thì thử vận may thêm nữa... Nhị Nha gọi, ngoài ngay lập tức, hề ở ..."
Tống Lão Căn giải thích.
Ông chỉ đồ khốn nạn nên tới sòng bạc.
Nhi tử nhà đàng hoàng, chỗ nên đến nhất chính là sòng bạc!
Làm thê tử thể chịu chuyện trượng phu tới kỹ viện, còn một lão phụ , ông thể chịu chuyện nhi tử đánh bạc!
Nếu là lão Tứ thông minh, từ nhỏ quen thuộc với mấy thứ mà vẫn nghiện thì thôi, nhưng bây giờ tới sòng bạc chính là... trưởng tử!
Tống Lão Căn tức giận đến mức đôi môi run run.
Lúc , Tống Anh lấy con d.a.o chặt xương mà mua .
"Người đây là tức giận đến mức nên lời ? Hà tất chứ? Ta cảm thấy..." Tống Anh cong môi , "Đây là chuyện nhỏ, nghĩ thoáng chút .
Đại bá chỉ mới hai , khi ngay cả cửa sòng bạc ở hướng nào cũng nhớ rõ.
Chỉ cần dừng cương bờ vực, chặt tay, sẽ như nữa."
Tống Lão Căn bình tĩnh .
Cũng là chuyện gì xảy , Nhị Nha , đầu óc ông lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Tống Phúc Sơn run rẩy, suýt nữa mắng . Có ai khuyên nhủ như ?
Còn mang d.a.o chặt xương ? Lỡ như lão gia tử nổi nóng, thật sự c.h.ặ.t t.a.y thì ?!
Sắc mặt Tống Lão Căn âm trầm: "Thực sự tiền đồ đấy.
Đi một còn thứ hai? Ngươi cho rằng ngươi là lão Tứ !? Nếu ngươi năng lực của lão Tứ, dù ngươi ở trong sòng bạc suốt ngày thì cũng lười quản!"
Tống Phúc Sơn rụt đầu. Tiểu Diêu thị khẽ cong môi.
Năm mười mấy tuổi, Tống Mãn Sơn tới sòng bạc, mỗi chỉ chơi một lát, khi hết giờ, bất kể thắng thua đều sẽ ở .
Ban đầu cũng vì đánh bạc mà lão gia tử dạy dỗ một trận, đó trong nhà phát hiện thật sự chơi chừng mực nên mới quản nữa.