Khi còn sống, lão thái bà ở nương gia của Tiêu thị chính là một phụ nhân đanh đá, khắc nghiệt, tra tấn tức phụ nhi, chướng mắt tôn nữ.
Khi còn nhỏ, Tiêu thị ít nãi nãi của bà dạy dỗ, thường xuyên bỏ đói, còn dám chuyện.
Hiện giờ thấy Tống Anh, mà trong lòng cũng sinh cảm giác lạnh lẽo, đầu lưỡi suýt nữa thắt !
"Đến tận bây giờ ngươi mới cảm giác ?" Đại Diêu thị liếc mắt một cái, "Lúc khi Nhị Nha thuận miệng trò chuyện mấy câu với cha thì cảm thấy nàng tầm thường .
Ngươi thấy mấy tiểu nha đầu thể trò chuyện với sách?"
"Nhị Nha cũng từng sách, thể trò chuyện với cũng bình thường mà?" Tiêu thị .
"Cha từng tuổi, lời mấy trẻ tuổi chịu ? Thế mà Nhị Nha cảm thấy cha lý.
Hơn nữa, ngươi thấy ? Công công của chúng ở mặt Nhị Nha bây giờ còn giống như tôn tử..." Đại Diêu thị tới đây cũng cảm thấy quá lời, lập tức thêm: "Nhị Nha kịp thời cho mượn bạc cứu công công của chúng một mạng, hiện giờ dạy mấy nhà chúng cái nghề kiếm sống.
Chỉ dựa hai điểm , lão gia tử thể tôn trọng nàng."
"Thế gì còn là tôn nữ nữa... Đã là tổ tông ." Tiêu thị há to miệng.
"Vậy ngươi thích tổ tông ?" Đại Diêu thị cũng nhịn mà một tiếng.
"Thích." Tiêu thị trả lời theo bản năng.
Nói xong, ngay cả bản cũng sửng sốt.
Thích Tống Anh vì nàng giúp bà kiếm tiền? Thật cũng như thế.
Bà chỉ cảm thấy từ khi Nhị Nha thường xuyên về, qua với Tống gia bọn họ nhiều hơn thì trong nhà đổi.
Lão gia tử cũng còn thiên vị Đại phòng quá mức như , bắt đầu lý lẽ.
Mấy đứa nhỏ trong nhà cũng càng ngày càng tiền đồ, còn vô cùng lễ phép, hiểu chuyện, khiến thấy mà vui mừng.
Trước đây, Võ ca nhi nhà bà chính là cái chày gỗ, Tam Nha cũng là khúc gỗ ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-468.html.]
Hiện giờ cũng nịnh nọt, mấy lời .
Rõ ràng cuộc sống vẫn bận rộn, vất vả giống như đây nhưng bà cảm thấy nhiều chuyện đổi, thế nhưng thể rõ.
"Thôi." Tiêu thị cũng nghĩ nữa, "Nhị Nha để khúc xương cho nhà Đại tẩu, cũng là vì .
Ta nấu canh trứng đây."
Không canh hầm xương thì canh rau trứng gà cũng , hai cái trứng gà đánh lên thể nấu một nồi canh...
Tiêu thị nghĩ, gần đây nhà nhà mùa, cuộc sống cũng hơn một chút, trong nhà cũng cần tằn tiện lương thực như nữa.
Hôm nay Tống Anh tới, đến lượt nhà bà nấu cơm, thể quá keo kiệt khiến phu quân bà .
Vậy nên Tiêu thị hiếm khi hào phóng nấu một nồi cơm to!
Cả nồi cơm trắng như tuyết khiến bà tới ngây , thậm chí còn nghi ngờ bản điên .
Cơm canh do Tam phòng chuẩn nhưng Đại phòng và Nhị phòng cũng sẽ theo lệ mang mấy món ăn tới, cùng ăn cơm với lão gia tử.
Lúc bọn họ đang chuẩn ăn cơm thì Tống Phúc Sơn khoan thai đến.
Tống Anh sắc trời bên ngoài, đó như , chằm chằm Tống Phúc Sơn đang bước cổng.
Tống Phúc Sơn nghĩ thầm, chắc chắn Tống Anh hết chuyện mà với lão gia tử, nên bước cổng, "bình bịch" quỳ xuống đất.
"Cha! Ta sai ! Ta thật sự sai ! Ta tuyệt đối dám !" Tống Phúc Sơn mở miệng.
Khiến Tống Lão Căn giật nảy , đột nhiên còn thấy mâm cơm mặt thơm ngon nữa.
"Có chuyện gì? Ngươi gì sai ?" Tống Lão Căn lạnh mặt.
Chẳng trách hôm nay khi tới đây, sắc mặt của Nhị Nha âm trầm đến đáng sợ.
Ông suy nghĩ cả buổi trời, thấp thỏm bất an, trong đầu nghĩ Hiển ca nhi bên gây chuyện gì , ngờ là chuyện của lão Đại?!