THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-07-15 06:55:11
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đối mặt với Tống Anh, Lục Giai lập tức hành lễ, tạ : "Tống cô nương, lúc đều là , mong cô nương đừng để trong lòng."

Tống Anh mấp máy môi: "Khách khí ."

Nàng hiểu tình hữu nghị của nam nhân. Thuyền nhỏ của lật là lật.

"Ca, cần tìm một thư đồng ? Lần nếu còn thế thì ngay cả một truyền lời cũng .

May mà hôm nay trời lặng gió, nếu đông lạnh thành băng ." Tống Anh tràn đầy oán khí.

Tống Tuân cũng ngượng ngùng : "Là , nhất thời quên mất thời gian, nhưng thư đồng thì thôi .

Bây giờ ngay cả đồng sinh cũng , xuất từ nhà cao cửa rộng, tìm thư đồng thì thể thống gì."

"Trong lòng tự ." Tống Anh trừng một cái, "Ta tiện đường đưa về nhé?"

Tống Tuân vội vàng gật đầu.

Sau đó liếc mắt Lục Giai một cái.

Lục Giai lưu luyến tiểu đồng bọn mới kết giao , nghĩ tới xe ngựa nhà xe lừa mặt, rối rắm trong giây lát: "Có, thể đưa một đoạn ..."

Tống Anh gượng một tiếng. Được, nàng thành đánh xe.

"Lên xe !" Một con heo cũng là chở, hai con heo cũng là chở, cả.

Hai lên xe, Tống Anh ngay cả roi cũng thèm giơ lên, chỉ hét to một tiếng: "Đại Bạch, chúng thôi."

Lục Giai sửng sốt, đang Tống Anh lời với ai thì thấy xe lừa chuyển động, đưa mắt con lừa đằng thì lập tức cảm thấy kỳ lạ!

Bởi vì Tống Anh nắm dây cương, là đánh xe nhưng thực tế chỉ ở đó, cái gì cũng !

Con lừa ... đường ?

Lục Giai cũng ngại hỏi nhiều, dù thì sống lâu như nhưng đây là đầu tiên xe " vách" như .

Tiếng gió vù vù thổi qua, may mà trời lạnh, nếu thì mặt sẽ đau rát.

Thế nhưng, sắc mặt của Tống bên cạnh bất biến, vững như Thái Sơn, lợi hại.

Hắn từng gặp sách, ai cũng xem trọng thể diện, ăn ngon, mặc , dùng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-461.html.]

Trong các đồng môn cũng ít xuất nghèo khổ nhưng từng gặp nhà của những đồng môn đó.

Thậm chí, những học sinh đó rõ ràng nghèo khổ nhưng ăn, mặc, tiêu dùng vô cùng hoang phí, sang trọng.

Trong mắt , đó đều là những kẻ phồng má giả mập.

Tống Tuân quả thực khác biệt, căn bản để ý tới ánh mắt của ngoài.

Chẳng hạn như dùng giấy hết sức hết sức tiết kiệm, vứt những tờ giấy chữ to mà giữ để chữ nhỏ, đến khi tờ giấy đó còn chỗ nào để hạ bút nữa mới lưu luyến cất .

Trước đây, cảm thấy như phóng khoáng, nhưng bây giờ...

Đây là lòng rộng rãi!

"Dừng!" Lục Giai đang miên man suy nghĩ thì xe lừa đột nhiên thắng gấp.

Tống Anh liếc mắt cửa hàng bên đường, cau mày.

Sau khi do dự một lát, nàng đầu Tống Tuân: "Ca, đó .

Nếu thấy Đại bá thì... kéo ngoài.

Nếu thì a gia đánh gãy chân ."

"..." Tống Tuân nheo mắt, "Đại bá ở đây ?" Lục Giai cũng sang .

Là sòng bạc.

Tống gia trưởng bối thích đánh bạc?

Tống gia hung dữ nhỉ? Dù Tống Tuân cũng là vãn bối, nếu mạnh mẽ kéo thì tổn hại thanh danh...

"Muội Tống gia, Tống thỏa đáng lắm ?" Lục Giai cảm thấy dù bản cũng là bằng hữu của Tống , cần bênh vực lẽ .

"Hắn , chẳng lẽ ngươi ?" Tống Anh thản nhiên , "Ca, đang chờ bên ngoài, nếu Đại bá , sẽ suốt đêm về nhà gọi ." Tống Tuân gật đầu: "Được."

Sòng bạc cũng chỗ , nhất định sớm đưa Đại bá ngoài.

Nếu để lâu, lỡ như Đại bá bán cả thì ?

Đương nhiên, Đại bá chắc hẳn đáng tiền, nhưng Đại bá còn nhi tử và ruộng đất đấy...

Loading...