Trời xanh chứng giám, Tống Tuân là hảo hữu của lúc nào chứ?!
Thế nhưng tổ mẫu của chịu giải thích, cảm thấy bình thường xem ai gì, hiếm khi tiêu tiền mua một trăm cái thẻ kẹp sách, chắc chắn là tình cảm sâu đậm với Tống Tuân !
Phải , còn tiện thể hỏi thăm gia cảnh của Tống Tuân!
Sau khi rõ, tổ mẫu còn khen một phen!
Đầu tiên Tống Tuân xuất nông dân những vẫn quên cầu học, tinh thần đáng quý, nhà nghèo sớm muộn gì cũng sinh quý tử, tiếp đó Tống Tuân cầu học muộn nhưng thực lực tầm thường, thể thấy là chăm chỉ, khắc khổ, kế đến Tống Tuân bán hàng cổng thư viện, ca ca chỉ chê mà còn
giúp đỡ, chứng tỏ tính cách lệch lạc, ...
Trong mắt tổ mẫu , Tống Tuân nghiễm nhiên chính là một nhi lang .
Sau khi dứt lời, Tống Tuân mười bảy mà vẫn đính hôn thì bắt đưa về nhà để gặp mặt...
Lục Giai thật sự hoảng.
Nghe tổ mẫu xong, trong đầu khỏi nhớ tới cách đối nhân xử thế của Tống Tuân.
Quả thực là chỗ nào thể bắt bẻ...
Vậy nên lúc khi Tống Tuân tới đây, dù mang theo mấy phần khiêu khích nhưng vẫn thể bình tĩnh chuyện.
"Tống ... chuyện là đúng.
Lần gặp Tống cô nương, nhất định sẽ thật lòng tạ , còn xin Tống đừng nhạo ." Lục Giai thành thật .
Tống Tuân thật sự ngạc nhiên.
Dùng ánh mắt kỳ lạ , đó nhịn mà cảm thấy Lục Giai thể Vệ công kí.ch th.ích đến điên .
Một cực kì cao ngạo, mà bây giờ thật lòng xin ?
"Trước đây... thấy hai các ngươi cãi vã với khác, phát hiện Tống cũng là sách, cảm thấy Tống mất mặt sách, vì chút thành kiến với Tống .
khi ở nhà, tổ mẫu răn dạy , mới bản sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-460.html.]
Ta đặt cảnh của khác để suy nghĩ cho Tống , tự ý suy đoán, quả thật là hành vi của tiểu nhân." Lục Giai tiếp.
"..." Tống Tuân đột nhiên hoảng. Lùi về một bước.
"Tổ mẫu , nếu điều nghi hoặc thì thể đích hỏi ngươi..." Lục Giai tiếp.
"Lục công tử... hỏi gì?" Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Tuân cũng thản nhiên hơn.
"Lúc rõ vì hai các ngươi lừa tiền của nọ.
Gần đây nghĩ mới nhớ lúc chỉ thấy nửa đoạn , đó xảy chuyện gì thì ..." Lục Giai ăn ngay thật, lúc đột nhiên cảm thấy trong lòng thư thái, thoải mái hơn nhiều.
Hóa ... cúi đầu cũng khó như .
"Người Lục công tử chính là đồng môn của ở trường tư thục trong thôn, quan hệ giữa và nọ vốn .
Năm mười hai tuổi, cùng khác hợp lực đổ oan ham chơi, chịu học hành mặt tổ phụ.
Khi đó trong nhà khốn khó, cộng thêm nhiều nguyên nhân khác khiến tổ phụ tin lầm lời .
Vì thế, bỏ học về nhà, tạm dừng năm năm... Lúc , và bán hàng, cũng là chủ động tiến đến, cho rằng thể chiếm hời..."
Tống Tuân vốn dĩ giải thích nhiều hơn, nhưng nghĩ đến Tống Anh thông minh, hiểu chuyện, là một như , thế mà khác hiểu lầm thì trong lòng vui, thế là thêm mấy câu.
Hai qua , mà trò chuyện ít.
Tống Anh còn chờ trả lời, ngờ chờ một là cả một canh giờ.
May mà Tống Anh còn con lừa ở cùng, nếu lúc chỉ thể ở bên ngoài lo lắng suông.
Khi Tống Tuân , Tống Anh ngạc nhiên. Vậy mà và Lục Giai vai kề vai.
Đã sẽ giúp nàng xả giận mà chỉ trong chớp mắt, hai thiết một cách bất ngờ ? Vẻ mặt , thái độ nghiễm nhiên chính là hảo !
Tống Tuân vốn là dễ ở chung, chỉ cần Lục Giai hất mặt lên trời, hai tự nhiên thể trò chuyện với vui.
Dù thì tài học của Lục Giai là thật, hiểu của hai tương đồng, tuổi tác xấp xỉ, đều chí ngu to lớn, đương nhiên thể chuyện với .