Tống Anh thì nhíu mày.
Nhiều yêu quái tuy náo nhiệt nhưng chắc là chuyện .
Lỡ như đời nhiều yêu quái ăn thịt như cá nheo tinh thì ?
nghĩ thì Tống Anh hề căng thẳng.
Chỉ mỗi khí tức của khu vực thôn Hạnh Hoa đổi, nếu thật sự thêm yêu quái thì nàng cũng thể phát hiện .
Nhất là khi khỏi gian lúc nãy, nàng cảm nhận thở của yêu quái rõ ràng hơn .
cũng thể cứ mãi chủ quan như .
Lần , ngày mùa, linh khí cũng đổi quá nhiều, nhưng nếu nhiều lên thì ? Đến lúc đó, mức độ ảnh hưởng sẽ còn bình thường nữa.
Nếu thôn trang của riêng thì sẽ khác. Nghĩ đến thôn trang, Tống Anh cũng háo hức.
Nàng chính là địa chủ, địa chủ thể nông trang của riêng chứ? Hơn hai mươi mẫu đất bây giờ đủ dùng! Vẫn kiếm tiền!
"Hôm nay phát tiền công cho các ngươi." Tống Anh cong môi , móc túi tiền , "Đại Lực tháng vất vả, còn chuyện cần ngươi giúp nên ngoài tiền công tháng sẽ thưởng cho ngươi thêm 1 lượng bạc.
Còn về phần Tiểu Thanh, thôn bọn thể một mùa màng bội thu đều nhờ công ngươi dẫn đám ếch nhỏ bắt côn trùng, nên cho ngươi 5 lượng."
Ánh mắt Thanh Liên thoáng lóe lên, vội vàng nhận lấy bạc vô cùng cẩn thận cất trong ngực.
Thôn Thạch Đầu nghèo khổ, lớn lên ở đó nên cũng khí trong thôn ảnh hưởng, luôn tích góp tiền.
may mà giống Ngưu Đại Lực, quá chấp nhất với chuyện tích góp bạc, nếu sớm bạc tức c.h.ế.t .
bạc là thứ , thì hơn là .
Mùa đông sắp tới, thể mua một cái áo lông dày một chút, tránh để da đông cứng.
Nhân sâm tinh cũng tiền công.
nhi tử ruột của Tống Anh, phụ giúp gia đình là chuyện đương nhiên nên Tống Anh trừ tới trừ lui, cuối cùng chỉ cho 20 văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-457.html.]
Dù , nhân sâm tinh cũng vui mừng đến mức phân biệt phương hướng.
Sau khi Ngưu Đại Lực thả lỏng thì bắt đầu quấn lấy Thanh Liên buông.
Hỏi đông hỏi tây, ít chuyện.
Đáng tiếc, đời Yêu giới, cũng yêu quái tụ tập thành đàn.
Ban đầu ếch tinh còn thể kể một ít chuyện lạ, nhưng khi một hồi thì còn chuyện gì để kể nữa, chỉ đành tới mấy chuyện của loài khiến cuộc trò chuyện trở nên kém thú vị hơn nhiều.
Tối nay, do gian ảnh hưởng mà Tống Anh mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng, núi cao sông rộng, bầu trời bao la, cánh đồng bát ngát, loài vật bay trời bơi sông đều mấy phần quái dị, giống như tiến một thế giới thần thoại.
Còn nàng nhốt trong một chỗ giống như quả trứng, giống như cái kén.
Sau khi tỉnh mộng, Tống Anh cảm thấy lẽ sắp điên .
Bây giờ mới chỉ nuôi ba con yêu quái mà bắt đầu mơ mộng hão huyền !
Nàng cầm phó bản ruộng mà!
Tống Anh thở dài, hôm quyết định đổi tầm , giao việc còn ngoài ruộng cho Ngưu Đại Lực, còn thì lên trấn tiếp tục bán thẻ kẹp sách từ lá cây.
Điều khiến Tống Anh ngạc nhiên chính là nàng mới tới cổng thư viện ít vây quanh.
"Sao mấy ngày nay cô nương tới nữa ? Ta mua mười cái thẻ kẹp sách."
"Ta cũng mua mười cái..."
Tống Anh sửng sốt, ngay đó lập tức đưa đồ qua, khi thu tiền vẫn còn hoảng hốt.
May mà bao lâu , Tống Tuân tới.
"Ca, trong thư viện của ... đột nhiên cảm thấy hứng thú với thẻ kẹp sách của ?" Trước đó tuy rằng cũng bán kha khá nhưng phần lớn những học sinh đó đều vì tò mò nên mới mua về xem thử, giống như bây giờ, ánh mắt thẻ kẹp sách của nàng như thấy kỳ trân dị bảo.