Tống Anh cũng bội phục Ngưu Đại Lực, lâu như mới phát hiện nhà nàng vấn đề ?!
Nhân sâm tinh thường xuyên mấy lời như phơi nắng, ăn đất, uống nước… Ngưu Đại Lực nhiều như hề cảm thấy mấy lời kỳ quặc!
"Đại tỷ! Ngươi đừng sợ! Ta, sẽ bắt nó tới đây. Nếu nó từng hại thì , sẽ ăn nó ngay lập tức!" Ngưu Đại Lực vội vàng lên, nhưng bước chân loạng choạng, miệng thì bắt Hoắc Lâm nhưng thực tế vòng quanh tại chỗ.
Sau đó đột ngột thụp xuống, hai chân run rẩy. "Nó, nó là loại yêu quái gì..."
"Ta từng thấy yêu quái mà? Nó còn chui xuống đất, sẽ lợi hại hơn chứ? Lỡ như nó ăn thịt thì ?"
Nói xong, nàng đưa tay lên che miệng, nghiến răng: "Sao chỗ thể yêu quái chứ... Cũng mấy con..."
" thể ..."
"Đại tỷ, Lâm ca nhi vẫn luôn như ? Có khi nào, khi nào yêu quái đó ăn thịt đứa trẻ giả Lâm ca nhi lừa chúng ? Nếu, nếu là thì nó chính là một yêu quái xa lợi hại! Làm đây... Hay là tìm đạo sĩ..." Ngưu Đại Lực lúc vô cùng hoảng loạn.
Nàng sống lâu như mà từng thấy yêu quái bao giờ!
Yêu quái ăn thịt đúng ?!
Nàng còn trẻ...
Tống Anh hoa mắt luôn . Nàng cho rằng con trâu sẽ hiên ngang lẫm liệt diệt trừ yêu quái giúp nàng, khiến nàng yên tâm.
Không ngờ nàng lẩm bẩm cả buổi trời, run rẩy, dám nhúc nhích đến một xăng-ti-mét?
Mí mắt của Tống Anh giật giật, cảm thấy yêu quái thời nay quả thực quá mất mặt!
"Ngươi sợ cái gì? Không ngươi cũng là yêu quái ? Sức lực còn lớn như nữa. Lâm ca nhi chỉ là một đứa trẻ, ngoại trừ chạy trốn nhanh thì vô dụng." Tống Anh thật sự nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-453.html.]
"Không giống ! Ta là loại ăn cỏ, lỡ như nó là loại ăn thịt thì ?!" Ngưu Đại Lực hét lên, đó nghẹn , Tống Anh: "Đại tỷ... Ngươi, ngươi mới gì? Làm phiền... lặp nữa ?"
"Ngươi cũng là yêu quái." Tống Anh trưng vẻ mặt vô cảm. "Ngươi phát hiện ?" Ngưu Đại Lực lập tức nhảy lùi về , đưa tay che ngực, sắc mặt tái nhợt, "Ta ăn thịt , cũng từng hại ! Lần bắt là vì vị tiểu thư lừa ! Ta còn cứu nàng đấy! Ta thật sự là một con trâu !"
"..." Tống Anh xoa ấn đường.
"Đại tỷ... Ngươi, ngươi sẽ báo quan chứ?" Ngưu Đại Lực run run rẩy rẩy hỏi.
Tống Anh nhướng mày nàng , thở dài: "Nếu báo quan thì còn chờ tới bây giờ ? Mạng nhỏ của ngươi sớm còn từ lâu ."
Ngưu Đại Lực ngơ ngác.
Nàng hiểu, Đại tỷ từ khi nào...
Còn Hoắc Lâm, nó là Hoắc Lâm thật là yêu quái giả mạo Hoắc Lâm?
"Trước đây khi ngươi lên xe lừa của thì ngươi là trâu tinh . Ngươi quên ? Khi đó, thuê ngươi về nhà cày ruộng. Nếu ngươi là trâu thì như ?" Tống Anh giải thích.
Là Ngưu Đại Lực quá ngốc, hiểu mà thôi.
"..." Ngưu Đại Lực ngây ngốc, "Vậy... Lâm ca nhi..."
"Nó cũng là yêu quái giống ngươi, nhưng nó là nhân sâm tinh, đây nó sống ở núi, ngửi thấy mùi linh thủy nhà nên mới chạy tới đây." Tống Anh tiếp.
"Linh thủy? Là cái lu nước ở hậu viện ? Cái mà dùng để tưới củ cải mỗi ngày á?" Ngưu Đại Lực đột nhiên hiểu .
"Ừm. Ngươi cũng thích ăn những thứ tưới bằng linh thủy đúng ?" Tống Anh hỏi.
"Ừm!" Đâu chỉ là thích ăn, nàng hận thể một miếng ăn hết cây ăn quả và đống củ cải trắng !
"Ở nhà , ngoài ngươi và Lâm ca nhi thì còn một con ếch tinh tên là Thanh Liên. Hôm nay, cuối cùng ngươi cũng nhận bọn họ, ... tối nay mấy chúng cùng ăn một bữa cơm đoàn viên . Thời buổi yêu tinh dễ dàng, thể ở bên càng khó khăn hơn. Từ nay về đoàn kết, yêu thương, giúp đỡ lẫn đấy nhé?" Tống Anh nhắc nhở.