"A gia, ruộng của ở vị trí , cho sản lượng cao một chút cũng là chuyện bình thường, đừng kích động." Tống Anh thật sự sợ lão gia tử sẽ vui mừng quá mức mà ngất .
Tống Lão Căn kiềm chế tâm trạng kích động, mặc kệ Tống Anh, vội vàng tới từng nhà hỏi thăm.
Nhà khác nhanh bằng Tống Anh, lúc vẫn thu bao nhiêu thóc.
Lão gia tử ngủ ngon giấc, đành chờ thêm mấy ngày.
Mấy ngày , cần ông hỏi nhiều, gần như tất cả các hộ trong thôn đều vui mừng hớn hở, nhất là những già, nếp nhăn mặt xô , nén nổi niềm vui.
"Nhị Nha, quả thực như ngươi . Tuy nhà khác thu hoạch nhiều như ngươi nhưng tính sản lượng năm nay cũng khá ! Một mẫu đất thu hoạch ít nhất ba thạch năm đấu thóc, đúng là khó tin... Năm nay thể sống !" Tống Lão Căn mừng cho cả thôn, ánh mắt Tống Anh như khen nàng may mắn.
Cũng thấy nàng bận rộn chăm sóc ruộng đồng mấy mà thu hoạch nhiều như , thể thấy là nhờ may mắn của việc mua đất!
Tống Anh nhẩm tính trong đầu, ruộng nhà khác... sản lượng bình quân 420 cân, vẫn , may mà quá khoa trương.
Tuy nhiên, nông dân thật sự kiếm bao nhiêu bạc. Nhiều lương thực như nhưng giá bán cao.
Gạo mới đắt hơn gạo cũ một chút, giá thu mua cao hơn mấy phần, nhưng giá hàng hóa ở triều Đại Định định, nhất là mấy năm nay mưa thuận gió hoà, giá gạo rẻ hơn, nông dân càng kiếm ít hơn.
Cứ lấy năm mươi ba thạch thóc của Tống Anh ví dụ.
Mỗi thạch thể bán 350 đến 360 văn, như , mười một mẫu ruộng kiếm chừng 19 lượng, nhưng nộp thuế!
Rất nhiều nhà chỉ sống dựa việc trồng lúa, khi trừ đủ các loại thuế và chi phí sinh hoạt thì thật sự còn bao nhiêu. Huống chi, sản lượng lúa của bọn họ cũng cao bằng Tống Anh...
Tống Lão Căn nhận tâm trạng của Tống Anh, lúc ông đang cùng mấy trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn chúc mừng mùa màng bội thu. Chỗ Tống Anh, Ngưu Đại Lực ủ rũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-452.html.]
"Đại tỷ, ngươi sẽ tìm việc mà! Bọn họ thà tự cũng bỏ tiền thuê ! Thuê rẻ bao, hạ giá xuống còn 30 văn mà vẫn ai thuê!" Ngưu Đại Lực thở ngắn than dài.
Đã nhiều ngày như mà vẫn kiếm thêm một đồng nào.
Tống Anh nhịn mà trộm. Làm gì ai lãng phí tiền như nàng chứ?
Phải dốc sức liều mạng mới kiếm tiền, tới lúc thu hoạch, đương nhiên sẽ cố gắng một phen.
Thuê giúp? Chỉ đồ lười mới như .
" Đại tỷ, Lâm ca nhi nhà ..." Ngưu Đại Lực sớm hỏi, "Có Lâm ca nhi nhà ... yêu quái bám ?"
"..." Tống Anh ngẩng đầu nàng , ánh mắt trong veo. Ngưu Đại Lực bực bội gãi đầu: "Đại tỷ, ngươi đừng sợ... lời nhé?"
"Chính là... Ta cảm thấy Lâm ca nhi khác thường." Ngưu Đại Lực sụt sịt, vô cùng căng thẳng, "Hôm qua, rõ ràng thấy nó ở trong nhà nhưng tới khi sân phơi lúa thấy nó cũng ở ngoài sân! Nói chính xác là , tận mắt thấy nó chui từ trong đất..."
lúc , nàng dám hé răng. Tống Anh nheo mắt: "Thật ?"
"Chắc là... là thật đó..." Ngưu Đại Lực do dự, " cũng thể là... lầm?"
Nếu nàng thật, Đại tỷ sẽ đau lòng chừng nào? Chỉ một đứa con, mà yêu tinh bám ?
"Yêu tinh thể bám cơ thể con ?" Tống Anh thản nhiên hỏi.
"Hình như là thể thì ? Yêu tinh trong thoại bản mới thể như ..." Ngưu Đại Lực thuận miệng đáp, xong thì ngơ ngác Tống Anh: "Vậy, ... nó, nó là thứ gì..."