Tống Đạt thấy thì lập tức theo lời Tống Anh dặn đó, giành lấy tấm vải nhất đầu tiên.
Tống Võ mới giơ tay nửa đường thì tấm vải Tống Đạt lấy , thế là lộ vẻ mặt thất vọng, khẽ cắn môi, nhưng dám tiến lên giành.
Tiêu thị thấy thì khó chịu trong lòng: "Đạt ca nhi, Ngũ ca ngươi cũng tấm vải trong tay ngươi, là ngươi nhường cho ?"
"Không Tam thẩm. Tấm , hợp với nương , còn Tam thẩm hợp với... tấm hơn. Tấm màu nhạt, Tam thẩm già , dùng cũng khó coi." Tống Đạt chuyện hề khách khí chút nào.
Tiêu thị thấy thì nhảy dựng lên: "Ngươi, ngươi đứa nhỏ năng như thế chứ!? Ta còn nhỏ tuổi hơn nương ngươi đấy! Nếu hợp với già thì thấy nương ngươi càng hợp hơn!"
Thế nhưng Tống Đạt ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c lên : " trông Tam thẩm già hơn nương mà? Cũng già hơn cả Nhị thẩm. Hôm qua lúc và Ngũ ca ở học đường, thấy Tam thẩm còn hỏi là nãi nãi đấy!"
"..." Tiêu thị trợn to mắt.
Bà , bà trở thành tuổi ngang với bà bà !?
"Ngươi, ngươi..." Tiêu thị ấp úng hồi lâu vẫn nên lời.
Tống Anh mỉm : "Tam thẩm, đừng trách bọn trẻ, bọn chúng chuyện thẳng thắn chút thôi."
"Hơi thẳng thắn chút thôi? Ý ngươi là bọn chúng đúng ?" Tiêu thị .
Là nữ tử, ai mà yêu cái ? Năm nay Tiêu thị chỉ mới ba mươi ba tuổi, còn bà bà gần sáu mươi, thể nhận nhầm ?!
"Tam thẩm chỉ là từ xa vẻ trẻ lắm mà thôi, nhưng nếu nghĩ kỹ thì..." Tống Anh tỏ vẻ khó xử, dường như đang cố gắng an ủi Tiêu thị, tiếp: "Khuôn mặt thanh tú, thể kém hơn nương . Nếu chăm sóc thì chắc chắn cũng ..."
Nói xong, Tống Anh chột sang hướng khác. Hành động Tiêu thị "trùng hợp" bắt gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-445.html.]
Đau lòng thôi.
Nhìn cái khăn cũng thấy vui nữa.
"Nương, đừng buồn, quen . Lúc còn
cho rằng nhà chúng nổi cơm để ăn, khi đó cũng gì." Tống Võ .
Tiêu thị một cái: "Mắt những đó đều mù hết !"
"Nương, thật cũng trách khác. Ta từng hỏi Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ ... quần áo mà và các ca ca mặc thật khác gì ăn mày trấn..." Sắc mặt Tống Võ nghiêm túc, trông hề vẻ gì là buồn bã.
chính ánh mắt kiên cường như khiến lòng Tiêu thị đau xót.
"Ăn mày?" Tiêu thị sửng sốt, "Lúc các ca ca ngươi ở trấn học nghề... sẽ lầm tưởng thành... xin cơm chứ?"
"Không , áo ngoài của các ca ca trông khá ." Tống Võ lắc đầu.
Tiêu thị thở phào nhẹ nhõm.
Còn kịp thả lòng thì Tống Võ tiếp: " lúc chuyện phiếm với các ca ca, các ca ca rằng những học việc khác ở cùng phòng đều ăn mặc , chỉ bọn họ là quần áo giống như . Trung y bên trong đều cũ kỹ, sợ khác ghét bỏ, hai bọn họ ngủ trễ nhất, cũng dám để khác thấy, hận thể dùng chăn che kín mít quần áo của ..."
Không cần chính đương sự tự tố khổ mới hiệu quả. Trong đầu Tiêu thị tưởng tượng hình ảnh đó.
lúc khi gặp mấy nhi tử, bọn chúng hề gì mà?
Hỏi bọn chúng học việc thế nào, bọn chúng , hỏi bọn chúng khác dễ ở chung , bọn chúng cũng ...
"Nương, thật sự cần đau lòng ." Tống Võ tiếp tục thêm dầu lửa, "Tam ca chờ đến khi kiếm tiền sẽ mua nhiều quần áo mới, mỗi ngày một bộ khác .
Đến lúc đó cũng sẽ mua cho nương, những thứ bây giờ chúng , Tam ca sẽ mua hết... Hắn còn sẽ cưới vợ, tức phụ nhi quá mệt mỏi, nếu tức phụ nhi cũng lao tâm lao lực cả đời giống nương thì cưới về chính là hại ..."