Hắn mơ hồ nhớ , vài , nam nhân đó còn dẫn theo thê tử, mà thê tử...
Viên quản sự Tiểu Diêu Thị, cảm thấy ký ức khớp với .
"Tống phu nhân, đều là tiểu nhị trong tiệm hiểu chuyện, về sẽ dạy bảo bọn họ . Chuyện nhỏ nhặt như thế cần gì ghi nhớ trong lòng chứ? Hay là như , mỗi phu nhân đến tiệm của , đều sẽ giảm giá bảy mươi phần trăm cho ngươi..." Viên quản sự .
Hiện giờ, điều quan trọng nhất chính là xà phòng! Những thứ khác quan trọng!
"Hừ!" Tiểu Diêu thị lườm một cái, "Phi! Ai thèm! Đồ nhà các ngài cũng lắm ! Chỉ là nhiều mẫu mã nên trông mới mẻ hơn thôi! Hiện giờ phu quân của đang ở thành Dung, nơi đó còn nhiều mẫu mã hơn nữa, thiếu !"
Nói xong, Tiểu Diêu thị kiêu hãnh rời giống như một con hồ ly đang vẫy đuôi, xuống bếp nấu cơm.
Viên quản sự ngẩn . Chuyện gì thế ?
Ai mà ngờ nam nhân cố chấp như kẻ điên đó là thúc thúc nhà đẻ của Hoắc nương tử chứ?
"Hoắc nương tử, thù hận nên giải chứ nên kết, bọn nguyện ý xin thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi, hy vọng… Các ngươi thể suy nghĩ về việc buôn bán xà phòng ..."
Viên quản sự cảm thấy bản tự hạ đến tột cùng, "Năm trăm lượng bạc để mua công thức xà phòng của ngươi, thêm nữa, mỗi tháng bọn sẽ trả cho ngươi năm mươi lượng bạc, đây thực sự là đầu tiên bọn chuyện kể từ khi khai trương Thúy Nhan Trai!"
"Viên quản sự, cho dù thái độ của ngài đến thì cũng thể quên vẻ mặt tự tin đầy đe dọa của ngài lúc . Nếu Thúy Nhan Trai ăn đàng hoàng, chúng nước sông phạm nước giếng thì cũng chẳng gây trở ngại gì, nhưng mua công thức... ngài mơ quá, thứ cho thể đáp ứng."
Năm mươi lượng bạc?
Đừng tưởng Tống Anh cách việc của Thúy Nhan Trai!
Nàng tiếp: "Theo , nhà các ngài từng mời ít đại sư phụ, quả thực đều thỏa thuận với mức tiền công cao, nhưng hầu hết chỉ nhận tiền đó trong hai ba tháng, đó Thúy Nhan Trai sẽ kiếm cớ để cắt bớt. Hiện tại, sợ là mấy vị đại sư phụ đó mỗi tháng chỉ còn ba năm lượng bạc thôi nhỉ?"
Ba năm lượng là mức lương bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-438.html.]
mấy vị đại sư phụ đó đều cướp mất công thức. Nói trắng là Thúy Nhan Trai dùng tiền lương cao để dụ dỗ , đó qua cầu rút ván.
"Hoắc nương tử, bằng ngươi cho một con dứt khoát, ngươi bao nhiêu lượng bạc để bán công thức xà phòng?" Viên quản sự gần như mất hết kiên nhẫn.
"Nếu ngay từ đầu ngài thái độ như , còn thể kính nể cốt cách của Thúy Nhan Trai các ." Tống Anh giễu cợt một chút: "Nếu mua đứt công thức của thì cũng thôi, năm vạn lượng, cộng thêm ba phần lợi nhuận của Thúy Nhan Trai!"
"Năm vạn lượng? Còn đòi thêm ba phần lợi nhuận?! Hoắc nương tử, bằng ngươi ngủ , mơ mà kiếm tiền còn nhanh hơn!" Viên quản sự suýt thì phát điên.
Nàng cho rằng bạc là cái gì? Là phân gà ở khắp nơi trong cái làng ?!
Năm vạn lượng? Một công thức vớ vẩn cũng đáng giá ngần tiền ?!
"Không đủ bạc thì mời cho, cửa lớn Tống gia ai cũng thể , nếu Viên quản sự còn đến, đừng trách gia gia tìm ném ngài ngoài." Tống Anh liếc một cái.
"Hoắc nương tử!" Viên quản sự thật sự phát điên, "Tám trăm lượng!"
"Cút." Tống Anh đầu bỏ .
Viên quản sự gấp quá, đưa tay kéo vai Tống Anh , bàn tay chạm vai nàng, Tống Anh phản ứng ngay, kéo xoay ba trăm sáu mươi độ, "Rầm" một tiếng, nàng quăng mạnh xuống đất.
Sau khi quăng xong thì che miệng: "Ôi chao, Viên quản sự, chuyện thì chuyện thôi, động tay động chân giật cả ."
"..." Tống Lão Căn nheo mắt. Ông hoa mắt .
Viên quản sự cảm thấy xương cốt như vỡ vụn, vội vàng hét lên, gã sai vặt ngoài vội vã chạy đỡ lên.
"Hoắc nương tử, nếu bán cho Thúy Nhan Trai, ngươi sẽ hối hận đấy!"