THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-07-12 16:05:54
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ, Tống Anh chỉ cảm thấy những quả thực chính là một đám quỷ ấu trĩ, khó trách già đầu mà còn đậu đồng sinh.

"Lục Giai, nếu ngươi tới để ủng hộ thì mời ngươi tránh , đừng quấn lấy ." Tống Tuân tức giận.

Tống Anh hề tức giận, nhàn nhạt mấy . "Ta mấy quyển sách nhưng cũng từng tới "Phi lễ chớ ". Hoàn ngờ ngay cổng thư viện mà thư sinh tháo mũ rèm của nữ tử xuống..."

Tống Anh cau mày, "Hay là ca ca giúp hỏi phu tử ở đây xem bọn họ dạy dỗ học sinh như thế ?"

"..." Lục Giai nheo mắt.

Vừa nãy nhịn mà nhanh mồm nhanh miệng. Không như , chẳng lẽ tiến lên giật mũ rèm xuống?

Không thích hợp đúng ?

Trong lòng Lục Giai cũng thấy nhưng lời giống như bát nước đổ , lúc thể biện hộ .

Những khác lời cũng đều hoảng hốt, nếu thật sự để phu tử bọn họ chạy tới xem dung mạo của Tống Tuân thì e rằng tất cả đều phạt nặng.

"Lục , chúng vẫn nên... một hai thôi. Nếu truyền tới tai phu tử thì e rằng sẽ lớn chuyện đấy." Có nhỏ tai Lục Giai, "May mà Tống cô nương tới bán đồ, là... cứ mua vài cái, tránh để đến lúc Tống Tuân mách phu tử, chúng giải thích ."

Nếu mua đồ, phu tử hỏi thì bọn họ thể thấy thẻ kẹp sách từ lá cây nên mới bắt chuyện.

Chỉ cần nhất quyết thừa nhận là , hơn nữa lúc mua đồ mấy câu với bán cũng là bình thường.

cũng hơn cố ý tiến lên khiêu khích nhiều. Mặt Lục Giai biến sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-426.html.]

Cha bảo đến thư viện là để kết giao bằng hữu, học quy củ, nếu chuyện truyền tới tai cha , chắc chắn cha sẽ thất vọng vạn phần. Hơn nữa, đùa giỡn nữ tử chừng còn khiến cha nghĩ nhiều...

Lục Giai hối hận, bản quả thực quá vội vàng, suy nghĩ một chút, cuối cùng : "Ta cũng mua..."

"Bao nhiêu cái?" Tống Anh tủm tỉm, "Trong nhà công tử còn lá vàng, lá bạc, lá ngọc, cái của chỉ là lá cây tầm thường lọt mắt ngài... Thôi, lẽ công tử chỉ thấy lạ nên mua về xem thử hoặc mua một cái về để tiện ăn mà thôi, mua xong đầu... vứt cũng nên?"

"Nếu là như thế, vì công tử là đồng môn của ca ca nên đưa ngươi chiếc lá lúc nãy định đưa cho ngươi nhé?" Tống Anh như thể bố thí.

Lời nàng , đúng là khéo hiểu lòng , nhưng khi lọt tai Lục Giai chính là một lưỡi d.a.o đ.â.m trúng tim đen.

Hắn quả thực nghĩ như , mua một cái để ứng phó với phu tử.

lời Tống gia , nên gì cho .

Khiến trông giống như loại tiểu nhân.

Lục Giai từ đến nay luôn kiêu ngạo, bây giờ thấy các đồng môn bên cạnh ít nhất cũng mua dăm ba chiếc lá, còn Tống Tuân dùng ánh mắt chán ghét thì lập tức nổi giận. "Không cần đưa. Nếu của đồng môn thì cũng nên ủng hộ một chút." Lục Giai .

"Nghe trong nhà Lục cất giữ nhiều sách, nếu ủng hộ thì cũng thể mua ít quá đúng ?" Lãnh Đại lang một tiếng.

Lục Giai bướng bỉnh: "Vẫn còn ít đồng môn , mua một ít về tặng cho bọn họ. Làm phiền Tống cô nương lấy giúp một trăm cái."

Một trăm cái, sửng sốt. Lục Giai điên .

Lục Giai nghĩ thầm trong lòng, cha bảo kết giao bằng hữu ? Vậy mua ít đồ mang tặng cũng .

Tống Tuân nhân duyên còn bởi vì thường ngày món gì ngon luôn hào phóng chia cho khác nếm thử ?

Loading...