Đã học cùng lâu như , ít Tống Tuân một , nhà ở do mượn cho .
Vô tình hỏi đến, Tống Tuân khen ngợi tới tận trời,
vô cùng giỏi giang, thông minh, thậm chí còn một tiếc rằng là nam hài tử, nếu chắc chắn thể học hơn ...
Lâu dần, những quen Tống Tuân đều tò mò.
Cũng dáng vẻ như tiên nữ trời nữa...
"Nghe Tống Nhị lang chỉ một ruột, chắc hẳn là vị mà thường khen ngợi nhỉ? Đáng tiếc hôn phối ." Người lên tiếng là Đại lang Lãnh gia, quan hệ tệ với Tống Tuân.
Hắn và Tống Tuân cùng tuổi, đây nghiêm túc học hành nên thành học sinh lớn tuổi ở lớp.
May mà trong thư viện cũng nhiều học sinh thi đậu đồng sinh, đa phần đều mười lăm tuổi nên ai chê ai.
Lãnh Đại lang xong, lạnh một tiếng.
"Trước đây từng thấy Tống Tuân tranh chấp với khác, lúc của Tống Tuân cũng mặt. Nàng đội mũ rèm, cứ như thể gặp khác . Hơn nữa, khắc khẩu dung mạo của vô cùng xí... Chỉ các ngươi mới tin lời Tống Tuân như thôi." Lục Giai châm chọc.
Mọi sửng sốt.
Lục Giai từ đến giờ luôn chướng mắt Tống Tuân.
Tính tình của hai như nước với lửa. Lục Giai tính tình cao ngạo, quả thực tài, là siêng năng, hiếu học khác biệt trong lớp.
Lục Giai xuất , quê quán ở huyện Lễ , nhưng trong nhà quan ở kinh thành. Tính tình cao ngạo, một phát ăn ngay nên giờ từng tham gia khoa khảo.
Hiện giờ về quê, vốn dĩ cần tới thư viện , nhưng phụ cảm thấy cách , đỗ đạt quan cũng sẽ đắc tội với đồng liêu nên mới cứng rắn sắp xếp cho đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-422.html.]
Xung quanh là một đám học sinh ngay cả cái danh đồng sinh còn khiến trong lòng Lục Giai vô cùng bất mãn.
May mà đại đa đều tâng bốc , kính nể .
Chỉ duy nhất Tống Tuân hờ hững lạnh nhạt với , thậm chí khen ngợi Tống Tuân còn nhiều hơn .
Bây giờ lời tiểu nhân như , Lục Giai cũng mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn bồi thêm một câu: "Ta nhớ rõ lúc Tống bán quả dại ở ven đường, từng thấy loại quả đó ở kinh thành bao giờ nên mới tò mò thêm mấy . Vậy mà ... tính tình bá đạo, lừa mất 4 lượng bạc của khác."
Mọi thấy thì ngơ ngác .
"Không thể nào? Tống bình thường nhã nhặn thật thà, hẳn sẽ tệ ..."
"Cóc ghẻ con của cũng thấy ghê tởm." Lục Giai .
"Lục Giai! Lời của ngươi quá đáng đấy! Khinh nhục một nữ tử hành động của quân tử !" Đại lang Lãnh gia cảm thấy những lời vô cùng khó .
"Ta gì mà quá đáng? Tống suốt ngày khen ngợi của quấy nhiễu sự thanh tĩnh của , đành lòng ngươi lừa bịp nên mới thật mà thôi." Lục Giai lạnh một tiếng, miệt thị , "Nếu các ngươi cảm thấy dối thì xem là ngay."
Mọi do dự trong chốc lát, lén lút một nữ tử đắn lắm ?
Lục Giai cũng xem như là phận, khi mở miệng, ít cảm thấy đúng.
"Mỗi của Tống gửi cho ít đồ , thỉnh thoảng cũng phần của . Nếu như thế, là chúng cứ quang minh chính đại đến cảm tạ một phen?" Có lên tiếng.
Tống Tuân là tài giỏi và khiêm tốn, kẻ cuồng khen .
Có điều, Tống Anh đối xử với , đây mỗi lên trấn đều mang theo ít đồ từ nhà.
Tống Anh ở nhà tham ăn, nuôi con nên trong mùa hè nhiều lạp xưởng và cá khô, khi xử lý xong thì gửi cho Tống Tuân ít. Còn những Hoắc Lâm núi hái một ít nấm dễ hái để chứng tỏ năng lực của bản , Tống Anh đều ăn một khiến Tống Tuân cũng ăn ngon hơn nhiều.