Tống Võ vẫn xem như bình tĩnh, hành xử cũng khiêm tốn, nhưng Hoắc Lâm và Tống Đạt thì khác.
Sau khi xong thẻ kẹp sách từ lá cây, hai đứa như phát điên, bắt đầu khoe khoang ở học đường.
Hoắc Lâm cực kỳ yêu thích, quả thực chính là linh vật, Tống Đạt sợ trời sợ đất nên ba ở trường tư thục xem như đại ca. Vì , khi bọn họ lấy thẻ kẹp sách từ lá cây , bọn trẻ trong học đường đều đồng loạt hâm mộ thôi.
"Hoắc Đại lang, nương ngươi thật , cũng đến nhà ngươi chơi, nương ngươi thẻ kẹp sách từ lá cây cho ."
"Hoắc Đại lang, cái gì nương ngươi cũng ? Trong chúng , cơm nhà ngươi ăn ngon nhất! Nương ngươi gần đây còn mua hoa của bọn , hoa đó dùng để gì ? Cũng thẻ kẹp sách ?"
"Hoắc Đại lang, bỏ 2 văn tiền để mua thẻ kẹp sách của ngươi ngươi về nhà nương ngươi cho ngươi cái khác ?"
"Hoắc Đại lang..."
Hoắc Lâm càng hoan nghênh hơn.
Tiên sinh lớp mà cả đám vẫn còn vây quanh Hoắc Lâm hỏi cái cái ngừng.
Hoắc Lâm kiêu ngạo hếch khuôn mặt nhỏ lên.
"Đây là thứ gì? Dùng để gì?" Lúc đang khoe thì tới, tiện tay cầm lấy thẻ kẹp sách từ lá cây của nhân sâm tinh.
"Đây là thẻ kẹp sách đó! Nương dạy dùng lá cây , trả cho !" Hoắc Lâm nóng nảy, đây chính là cái thẻ kẹp sách từ lá cây đầu tiên mà nó !
Người sách ít nhiều đều thích học đòi văn vẻ, yêu thích những thứ hoa cỏ, mỗi mùa xuân hạ thu đông đều thể thiếu việc thơ ngâm vịnh.
Thẻ kẹp sách mà bọn họ dùng đa phần từ gỗ, trúc, giấy, bên thơ vẽ tranh cũng , nhưng so sánh với thẻ kẹp sách từ lá cây thì thiếu chút ý nhị tự nhiên.
Tiên sinh cũng khó tránh lộ vài phần yêu thích.
"Tiên sinh, đưa ngài cái , nhà vẫn còn cái khác!" Tống Đạt là đứa láu lỉnh, thấy biểu cảm của thì lập tức nịnh nọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-419.html.]
Một ngày thầy cả đời cha, học sinh tặng cho lão sư vài thứ cũng là bình thường. Vì , chút áp lực nào trong lòng, vô cùng thản nhiên mà nhận lấy.
Đương nhiên, hôm nay ông cũng quan tâm Tống Đạt nhiều hơn.
Kiểm tra kiến thức của thêm mấy .
"..." Tống Đạt cảm thấy bản thất sách, mục đích của chỉ là khen ngợi thêm mấy câu mặt Nhị tỷ tỷ mà thôi...
"Tiên sinh cũng thích ?" Tống Anh sửng sốt, nàng ngờ thứ đồ chơi của trẻ con cũng thể lọt mắt của sách, "Vậy để nhiều thêm một ít, đưa lên trấn cho Nhị ca, để tặng và bằng hữu."
Tống Anh cảm thấy cái cũng thể mang bán...
Người sách thể kiếm nhiều tiền hơn bình thường, nàng càng nghĩ càng cảm thấy thể bỏ lỡ cơ hội .
Trước khi thu hoạch tranh thủ kiếm thêm một chút! Sau khi quyết định xong, Tống Anh càng bận rộn hơn.
Nhặt lá cây tương đối đơn giản, chỉ cần là lá to, dày, đường gân rõ ràng đều thể dùng , Tống Anh vẫn nhờ đám trẻ nhặt giúp.
Nước nấu lá tương đối đặc biệt, xem như là công thức bí mật.
Sau khi luộc lá cây xong, Tống Anh mời mấy phụ nhân trong thôn đến nhà giúp rửa sạch phần thịt lá.
Đây việc nặng nhọc, cứ rửa mười chiếc lá thì nhận 1 văn tiền.
Những phụ nhân mời tới đều là nhàn rỗi, ở nhà việc gì , mỗi ngày đến đây thể rửa ít nhất ba đến năm trăm chiếc lá, còn thể kiếm tiền, cản trở chuyện phiếm với , tất cả đều vô cùng vui vẻ. Rửa xong lá cây, Tống Anh phụ trách tô màu.
Hồng, lục, vàng là những màu khá phổ biến.
Tam thúc mài nhẵn ván gỗ, đặt hai tờ giấy Tuyên Thành giữa hai tấm ván gỗ để hút nước, nhưng giấy Tuyên Thành thể sử dụng .
Xà phòng xong từ tạo hình ở hậu viện, khi xong thẻ kẹp sách đầu tiên, Tống Anh mang hết lên trấn.