THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-07-12 09:21:47
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Anh mỉm , cảm thấy cuộc sống... lôi thôi lếch thếch đây của Tiêu thị lẽ sắp chấm dứt .
Đến khi bọn họ kiếm tiền, nhất định sửa đổi tính bủn xỉn .
Thật sự .
Ba đều là quen việc, học nhanh, Tống Anh chỉ cần mẫu hai thì bọn họ nhớ rõ, lúc nàng mới yên tâm trở về nhà .
Tống Anh cũng rảnh rỗi, nàng cũng bận rộn kiếm tiền.
Buổi tối khi ba đứa Hoắc Lâm trở về, Tống Anh gọi bọn chúng đến hỏi chuyện.
"Thôn chúng nhiều trẻ con đến học đường học, Tống còn thể dạy nổi các ngươi ?" Tống Anh hỏi.
"Gần đây nương bận rộn nên , lý chính sớm mời thêm hai đến dạy . Hai còn là tú tài đấy, học thức còn sâu rộng hơn cả lúc ." Hoắc Lâm nghiêm túc trả lời.
Tống Anh nhướng mày: "Tú tài ? Sao như thế đồng ý đến chỗ chúng dạy học?"
Quà nhập học trong thôn ít nhưng quan trọng nhất là ở thôn quê thuận tiện, nhất là với từ nơi khác tới. Dù cũng đưa cả gia đình theo đúng ? Không tiện sắp xếp.
"Vương đây là đồng môn của Tống , tới đây ở mấy ngày. Sau đó một Sầm tự tìm tới thôn chúng . Lý chính vô cùng vui mừng nên giữ và đặc biệt tìm tu sửa căn nhà cũ gần trường tư thục để các sống ở đó." Tống Đạt bổ sung.
Tống Anh thì càng ngạc nhiên hơn, còn tự chạy tới cửa ?
thêm là chuyện , hơn nữa tú tài cũng lợi hại hơn đồng sinh một chút, đều cho mấy đứa trẻ trong nhà.
"Các ngươi những đứa trẻ khác khi tan học ở học đường sẽ gì ?" Tống Anh hỏi tiếp.
"Trèo cây, lội suối nghịch ngợm!" Hoắc Lâm chuyện như lớn, "Nương, bọn họ thể so với con. Mỗi kiểm tra bài vở, những đều thành, cũng bọn họ nghĩ gì nữa..."
"Bây giờ cha nương đều nghiêm khắc, chỉ cần báo về nhà thì m.ô.n.g bọn con sẽ nở hoa. Thế mà những con khỉ nghịch ngợm đó đánh mấy mà vẫn chừa..." Hoắc Lâm tiếp tục .
Tống Anh sửng sốt: "Con cũng là một con khỉ nghịch ngợm, thể khác như chứ?"
Hoắc Lâm hếch khuôn mặt nhỏ lên: "Con sai mà." Tống Anh trợn trắng mắt.
"Nhị tỷ, ngươi hỏi bọn chuyện để gì?" Sau khi phản ứng , Tống Đạt nhịn mà hỏi.
Tống Anh thở hắt , đáp: "Bây giờ thu, trong núi vẫn còn ít hoa dại, nhưng đến khi trời lạnh hơn thì sẽ còn hoa nữa. Ta nghĩ đám trẻ con các ngươi khi tan học nếu việc
gì thì thể lên núi hái hoa. Đương nhiên, sẽ bỏ tiền mua hoa mà các ngươi hái ."
Tống Anh mới dứt lời, Ngưu Đại Lực lập tức nhảy : "Làm việc trả tiền ? Vậy hái! Gần đây thông thạo khu vực quanh đỉnh núi, đại tỷ cần hoa gì đều thể hái !"
Tống Anh con trâu ồn ào cho giật .
"Ngươi thêu xong đóa hoa còn đang dang dở của ." Tống Anh tỏ vẻ ghét bỏ, "Hơn nữa, sắp đến lúc thu hoạch , ngươi còn việc nặng đấy!"
Ngưu Đại Lực rụt đầu , miếng vải nhăn dúm dó trong tay, hai mắt hoa hết cả lên.
Thật tuyệt vọng.
Nàng và Tam Nha cùng học thêu hoa, đến nay chỉ mới mấy ngày mà Tam Nha thể bắt chước đại tỷ vẽ một đóa hoa hình dạng, còn nàng vẫn đang tập may vá!
Đầu ngón tay của nàng là lỗ kim, khi nào cuộc sống mới chấm dứt nữa!
"Nương, cần hoa để gì?" Hoắc Lâm hỏi.
"Dùng để xà phòng. Đến mùa đông lẽ chỉ hoa mai, nhiều dễ chán. Bây giờ hái một ít hoa mang sấy khô, để dành tới mùa đông lấy dùng. Như thì sẽ thấy mới mẻ, đến lúc đó xà phòng sẽ càng bán chạy hơn." Tống Anh đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-417.html.]
Tống Anh mỉm , cảm thấy cuộc sống... lôi thôi lếch thếch đây của Tiêu thị lẽ sắp chấm dứt .
Đến khi bọn họ kiếm tiền, nhất định sửa đổi tính bủn xỉn .
Thật sự .
Ba đều là quen việc, học nhanh, Tống Anh chỉ cần mẫu hai thì bọn họ nhớ rõ, lúc nàng mới yên tâm trở về nhà .
Tống Anh cũng rảnh rỗi, nàng cũng bận rộn kiếm tiền. Buổi tối khi ba đứa Hoắc Lâm trở về, Tống Anh gọi bọn chúng đến hỏi chuyện.
"Thôn chúng nhiều trẻ con đến học đường học, Tống còn thể dạy nổi các ngươi ?" Tống Anh hỏi.
"Gần đây nương bận rộn nên , lý chính sớm mời thêm hai đến dạy . Hai còn là tú tài đấy, học thức còn sâu rộng hơn cả lúc ." Hoắc Lâm nghiêm túc trả lời.
Tống Anh nhướng mày: "Tú tài ? Sao như thế đồng ý đến chỗ chúng dạy học?"
Quà nhập học trong thôn ít nhưng quan trọng nhất là ở thôn quê thuận tiện, nhất là với từ nơi khác tới. Dù cũng đưa cả gia đình theo đúng ? Không tiện sắp xếp.
"Vương đây là đồng môn của Tống , tới đây ở mấy ngày. Sau đó một Sầm tự tìm tới thôn chúng . Lý chính vô cùng vui mừng nên giữ và đặc biệt tìm tu sửa căn nhà cũ gần trường tư thục để các sống ở đó." Tống Đạt bổ sung.
Tống Anh thì càng ngạc nhiên hơn, còn tự chạy tới cửa ?
thêm là chuyện , hơn nữa tú tài cũng lợi hại hơn đồng sinh một chút, đều cho mấy đứa trẻ trong nhà.
"Các ngươi những đứa trẻ khác khi tan học ở học đường sẽ gì ?" Tống Anh hỏi tiếp.
"Trèo cây, lội suối nghịch ngợm!" Hoắc Lâm chuyện như lớn, "Nương, bọn họ thể so với con. Mỗi kiểm tra bài vở, những đều thành, cũng
bọn họ nghĩ gì nữa..."
"Bây giờ cha nương đều nghiêm khắc, chỉ cần báo về nhà thì m.ô.n.g bọn con sẽ nở hoa. Thế mà những con khỉ nghịch ngợm đó đánh mấy mà vẫn chừa..." Hoắc Lâm tiếp tục .
Tống Anh sửng sốt: "Con cũng là một con khỉ nghịch ngợm, thể khác như chứ?"
Hoắc Lâm hếch khuôn mặt nhỏ lên: "Con sai mà." Tống Anh trợn trắng mắt.
"Nhị tỷ, ngươi hỏi bọn chuyện để gì?" Sau khi phản ứng , Tống Đạt nhịn mà hỏi.
Tống Anh thở hắt , đáp: "Bây giờ thu, trong núi vẫn còn ít hoa dại, nhưng đến khi trời lạnh hơn thì sẽ còn hoa nữa.
Ta nghĩ đám trẻ con các ngươi khi tan học nếu việc gì thì thể lên núi hái hoa. Đương nhiên, sẽ bỏ tiền mua hoa mà các ngươi hái ."
Tống Anh mới dứt lời, Ngưu Đại Lực lập tức nhảy : "Làm việc trả tiền ? Vậy hái! Gần đây thông thạo khu vực quanh đỉnh núi, đại tỷ cần hoa gì đều thể hái !"
Tống Anh con trâu ồn ào cho giật .
"Ngươi thêu xong đóa hoa còn đang dang dở của ." Tống Anh tỏ vẻ ghét bỏ, "Hơn nữa, sắp đến lúc thu hoạch , ngươi còn việc nặng đấy!"
Ngưu Đại Lực rụt đầu , miếng vải nhăn dúm dó trong tay, hai mắt hoa hết cả lên.
Thật tuyệt vọng.
Nàng và Tam Nha cùng học thêu hoa, đến nay chỉ mới mấy ngày mà Tam Nha thể bắt chước đại tỷ vẽ một đóa hoa hình dạng, còn nàng vẫn đang tập may vá!
Đầu ngón tay của nàng là lỗ kim, khi nào cuộc sống mới chấm dứt nữa!
"Nương, cần hoa để gì?" Hoắc Lâm hỏi.
"Dùng để xà phòng. Đến mùa đông lẽ chỉ hoa mai, nhiều dễ chán. Bây giờ hái một ít hoa mang sấy khô, để dành tới mùa đông lấy dùng. Như thì sẽ thấy mới mẻ, đến lúc đó xà phòng sẽ càng bán chạy hơn." Tống Anh đáp.