Sau khi Tống Anh bày cách kiếm tiền cho , lão gia tử mặt Tống Anh càng khí thế.
"Nhà lão Đại, tiền ngươi kiếm tiêu xài lãng phí, cũng đừng đưa cho phu quân của ngươi, để dành hết bộ cho Đạt ca nhi mua sách học." Tống lão gia tử . Ông .
Sở dĩ nha đầu chủ động đề xuất cách kiếm tiền là vì cảm thấy Đại phòng, Tam phòng tiền cho con học, sợ bọn họ cho con học nữa.
Lúc giúp đỡ , đừng là Tam phòng, cho dù là Đại phòng, từ nay về cũng tuyệt đối dám nửa chữ "" với nha đầu .
Đại Diêu thị lập tức gật đầu: "Nhi tức học , cha đây cũng luôn dặn dò rằng cho dù trong nhà nghèo khổ đến , thậm chí dù bán đất cũng để Đạt ca nhi tiếp tục học..."
Sao bà thể cho Đạt ca nhi tiếp tục học chứ?
Bây giờ bà chỉ một nhi tử duy nhất là Đạt ca nhi, bất kể thế nào, bà đều nuôi dưỡng thật , tuyệt đối thể để giống Đại lang, phân biệt trắng đen, ngay cả lễ nghĩa hiếu đễ* cũng hiểu!
*"Hiếu đễ" là cội nguồn của "nhân nghĩa". "Hiếu" là báo đáp tình yêu thương, lòng tôn kính đối với cha . "Đễ" là chỉ tình yêu thương, tình cảm thiết giữa chị em, cũng bao hàm cả tình cảm giữa bạn bè Tống Lão Căn thở dài: "Nhị Nha."
Mí mắt của Tống Anh lập tức giật giật.
"Nhớ năm đó, khi nhà bên đưa ngươi đến chỗ , từng nghĩ tới chuyện từ chối, dù thì... ngươi cũng là khuê nữ của nhà quyền quý, mà chỉ là nông dân chân đất, thể nuôi dạy thiên kim tiểu thư." Tống Lão Căn đột nhiên nhắc tới chuyện cũ.
Tống Anh im lặng lắng lão gia tử hồi tưởng.
Lão gia tử uống một ngụm rượu: "Lúc cũng dám lập tức từ chối, hỏi một câu... "Nếu nuôi đứa nhỏ thì nó sẽ đưa đến ?". Lúc , vị quản sự đưa ngươi tới liếc mắt
một cái. Cái liếc mắt đó đến tận bây giờ vẫn khiến cảm thấy lạnh lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-415.html.]
Khi , vị quản sự đó ông từ nơi khác tới, khi thiên tai qua thể về quê, trong nhà nhiều con cháu nên sẽ ai phát hiện . Bởi vì lão thái thái của hầu phủ bụng, tích
phúc nên mới ném đứa trẻ cho ông, nếu lập tức dìm c.h.ế.t .
Con cháu hầu phủ thể nhận thích nghèo khó phụ mẫu nhưng thể nhận hạ nhân phụ mẫu nên mới đưa đứa trẻ đến nơi khác, còn thể sống sót thì xem mệnh của nó.
Lúc ông thì lập tức gật đầu, nhận lấy đứa trẻ.
Đứa trẻ nhỏ như , ngay cả cha nương ruột cần, còn thể hy vọng khác yêu thương nàng ?
Nếu thật sự đưa cho gốc rễ nuôi dưỡng thì sẽ kết cục gì...
Người ngoài dù cũng đáng tin bằng những thích nghèo khó như bọn họ.
Năm đó chính là năm mà Tống gia gian nan nhất, trong nhà nhiều trẻ con gào đòi ăn, tiền , lương thực cũng . Dường như hầu phủ sợ bọn họ sẽ dùng đứa trẻ để uy h.i.ế.p nên từng cho một hạt gạo nào, khiến ông hiểu rõ hầu phủ thật sự xem trọng nha đầu .
"Sau hầu phủ đón ngươi , lúc cảm thấy chuyện chắc là phúc. Lúc ngươi cũng ngốc, nghĩ ngươi ở đó cũng ngày tháng . Thế nhưng, nhà như , cách nào đấu với , thể ngăn cản mà còn vui mừng đưa ngươi . Ngươi đừng trách chúng chuyện ." Lão gia tử thở dài, tiếp.
Vậy nên khi Tống Anh trở về, trong lòng ông luôn bất an. Một là sợ nha đầu hận Tống gia bảo vệ , hai là cũng nha đầu rốt cuộc gặp chuyện gì ở hầu phủ.
Máu chảy từ đầu xuống chân, mặt mũi lấm lem, thật sự khiến thấp thỏm lo lắng.
Ốm yếu đến mức uống thuốc, ông còn sợ một ngày nào đó hầu phủ đột nhiên tới cửa đòi bọn họ trả tiền thuốc, chừng còn ép bọn họ nghĩ cách gi.ết ch.ết nha đầu .
Nghĩ như , trong lòng ông vô cùng bứt rứt, dứt khoát cho phân gia. Sau khi phân gia, cho dù Nhị phòng bảo vệ Tống Anh chặt chẽ, cũng qua với mấy phòng khác thì hầu phủ cũng đến mức khiến bộ Tống gia bọn họ thể sống yên đúng ?
bây giờ ngẫm , lẽ khi đó nha đầu cũng lạnh lòng .