THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 414

Cập nhật lúc: 2025-07-12 09:21:40
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Anh dứt lời, Đại Diêu thị và Tiêu thị ở bàn khác cùng đặt đũa xuống.

Mắt Tiêu thị đỏ lên: "Làm! Làm! Không cần là việc gì, kiếm nhiều ít, chỉ cần thể giúp cả nhà sống hơn một chút là !"

Tiêu thị gần đây như kiến bò chảo nóng.

Lúc khi chia gia sản, lão gia tử gần như cho Tam phòng bọn họ tất cả thứ trong nhà, nhưng mà... bà nhiều nhi tử!

Sau chia cho ba nhi tử mỗi đứa một phần, khi chia xong thì chẳng còn mấy mẫu đất!

Vốn định tới cuối năm thể gom góp 15, 16 lượng bạc, ngờ mệt c.h.ế.t mệt sống để kiếm tiền, đến cuối cùng trắng tay!

Góp tiền để chữa bệnh cho lão gia tử là chuyện nên nên bà cũng tiện oán trách.

trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy buồn bực, vô cùng sốt ruột.

Mắt thấy Đại nhi tử của bà sang năm sẽ mười sáu tuổi, ngay cả mấy lượng bạc cũng , bà sốt ruột đến mức bốc hỏa!

"Tam thẩm, đừng vội mừng, ." Tống Anh thong thả ung dung, "Món ăn đó của gọi là mì lạnh, lúc chế biến phức tạp, thể tự tự bán hoặc cung cấp hàng cho khác bán. Tuy nhiên, giá của món ăn khá thấp, một phần... cũng chỉ thể bán với giá 2 văn, nếu đắt hơn thì sợ ai chịu mua, mà một cân bột mì chỉ thể năm lạng..."

Đại Diêu thị và Tiêu thị âm thầm tính toán trong lòng.

Thứ dùng bột mì để , một cân bột mì giá 6, 7 văn, cách khác, một cân thể kiếm 3, 4 văn đấy!

"Không ít, ít!" Tiêu thị vẫn hài lòng, " với tay nghề của bọn thì một ngày thể bao nhiêu cân?"

Tiêu thị nghĩ thầm, thể đến mức một ngày nổi mười cân đúng ?

Tống Anh cân nhắc một chút: "Tam thẩm cần mẫn, nếu nhanh một chút thì một ngày lẽ bốn, năm chục cân nhỉ?"

Bốn, năm chục cân?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-414.html.]

Tiêu thị trừng mắt: "Vậy... Vậy một ngày thể kiếm 200 văn ư? Tính như , một tháng ..."

Đầu óc của Tiêu thị nhanh chóng tính toán: "Trời ạ! Một tháng thể kiếm 5, 6 lượng? Vậy chẳng còn kiếm nhiều hơn Đại ca việc ở phường nhuộm ?!"

Nhị Nha mở miệng kiếm bao nhiêu tiền, bà thấy một ngày thể kiếm 30 văn tệ , hài lòng!

Không ngờ...

"Làm gì chuyện như chứ?" Tống Anh lắc đầu, "Tam thẩm, món mì lạnh mà thật tốn sức. Nếu ngày nào cũng bán thì ngày nào cũng nhào bột, giặt bột, vô cùng vất vả. Hơn nữa, còn tốn ít tiền củi lửa."

"Bây giờ thu, núi đầy củi khô, mấy thứ tốn tiền!" Tiêu thị vẫn vui, "Khổ một chút, mệt một chút cũng sợ!"

Chỉ cần thể kiếm tiền thì cho dù c.ắ.t c.ổ lấy máu, bà cũng sẽ chớp mắt!

Hơn nữa, bà tin tưởng bản lĩnh của Tống Anh, nếu nàng thể kiếm tiền thì chắc chắn thể kiếm tiền!

Đại Diêu thị ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu: "Nhị Nha, cảm ơn ngươi ."

"Lúc khi từ thành Dung trở về, từng nhắc tới chuyện , nhưng khi đó trong nhà nhiều việc nên tiện mở miệng. Bá nương và thẩm thẩm đừng trách trễ là ." Tống Anh .

Khi đó , đương nhiên là vì cần .

Tự nguyện dâng cách kiếm tiền, ai còn tưởng rằng nàng chuyện cầu xin Đại phòng, Tam phòng đấy.

Tình hình bây giờ khác, mắt thấy ai nấy đều như cà tím dính sương, nhất là Tam thẩm, chỉ mới mấy ngày mà gầy sọp .

Trong lòng lão gia tử cũng áp lực, cảm thấy bản liên lụy tiểu bối.

Bây giờ chính là thời điểm thích hợp để mở miệng.

Món mì lạnh tuy ăn ngon nhất mùa hè nhưng cũng thể ăn mùa thu đông, ăn nóng một chút cũng .

Hơn nữa, cho dù cả ba nhà Tống gia cùng bán thì một ngày cũng quá nhiều, huyện Lễ nhiều sạp bán thức ăn như , chắc hẳn món sẽ dễ bán.

Loading...