THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-07-12 09:21:37
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi lão Đại tuy con ruột của Bùi lão thái thái nhưng nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ nên cũng hiếu thảo với lão thái thái , chỉ là bọn trẻ bên cũng xem như khôn khéo, đề phòng lão thái thái và Nhị phòng.

Bây giờ thấy Nhị phòng xảy tranh chấp nội bộ, Đại phòng khỏi mừng thầm trong lòng.

Bùi lão Nhị cả ngày chơi chim, bây giờ chim mổ mắt, thể khiến thấy sảng khoái chứ?!

Mà bên , mấy Tống Kim Sơn cũng về tới Tống gia. Toàn thể Tống gia tập trung về nhà chính ăn cơm.

Trên bàn cơm vô cùng yên tĩnh.

"Ủ rũ như gì!? Cứ như cha ruột c.h.ế.t bằng!" Lão gia tử thấy Tống Phúc Sơn ỉu xìu thì quát một câu, "Có chuyện gì to tát chịu nổi!?"

"Cha, dù đó cũng là nhi tử của , còn cho phép khổ sở ?" Tống Phúc Sơn cũng ấm ức.

"Ngươi thể khổ sở, nhưng nếu để ngươi lén lút đưa bạc cho ..." Tống lão gia tử hừ lạnh một tiếng, "Ta cũng đuổi ngươi khỏi nhà luôn!"

Tống Phúc Sơn trợn to mắt.

Đang mở miệng Tống lão gia tử : "Tiền thưởng tết đưa cho Nhị Nha. Sau mỗi tháng trích ... 2 lượng bạc trả cho Nhị Nha, còn để các ngươi nuôi con, tiết kiệm một chút cũng đủ dùng !"

"2 lượng!?" Tống Phúc Sơn thể tưởng tượng nổi, "Nhị Nha cũng cần dùng tiền gấp, trả chậm một chút cũng mà..."

Tiền công của cũng chỉ hơn 3 lượng mà thôi, bây giờ bớt 2 lượng thì gì còn tiền riêng để tiêu?

Đạt ca nhi học, mỗi tháng tốn ít tiền giấy, bút, mực, hơn 1 lượng bạc tuyệt đối đủ dùng!

"Tiền của Nhị Nha để cho ngươi mượn! Ngươi tiền thì trả! Nếu ngươi Nhị Nha như tổ tông thì cứ trả chậm chút !" Tống Lão Căn tức giận.

Còn trả chậm một chút cũng ? Nợ nhiều tiền như mà còn sốt ruột, quả thực là chấy nhiều ngứa ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-413.html.]

Tống Phúc Sơn hổ Tống Anh, thấy Tống Anh vẫn đang cúi đầu ăn cơm, lời nào mới thở phào nhẹ nhõm:

"Chẳng nhà nên mới nghĩ cần gấp ... Nếu cha thì trả sớm chút là ..."

Tiền để dành cũng còn, chỉ còn chút tiền công , thật sự khiến cả nhà uống gió Tây Bắc.

"Ngươi còn mặt mũi than ngắn thở dài ? Nhìn Tam ngươi , vốn dĩ nhiều tài sản, bây giờ thứ khốn nạn mà ngươi nuôi móc sạch hết !" Tống Lão Căn tiếp, "Nếu để ngươi lén lút tiếp tế cho thì đứa nhi tử là ngươi nữa!"

Thật Tống Phúc Sơn vốn dĩ nghĩ nhiều như .

Thậm chí còn nghĩ nếu Tống Hiển thật sự tới đòi tiền, cha, mỗi tháng cho 1 lượng cũng chuyện gì lớn.

Hắn kiếm tiền vốn để cho nhi tử tiêu mà?

bây giờ lấy tiền trả nợ, Tống Phúc Sơn cũng bản chắc chắn thể trợ cấp cho Tống Hiển nữa. "Cha, chuyện trách Đại ca, đừng như ." Tống lão Tam là thành thật.

"Cũng chỉ ngươi ngốc nhất thôi." Tống Lão Căn hừ một tiếng. Tống lão Tam thì lập tức rụt đầu.

Còn Tống Kim Sơn bứt rứt trong lòng. Bây giờ lão Tứ ở nhà, cha và cả Đại ca, Tam đều nghèo đến mức xu dính túi, chỉ một ngày thể kiếm 4 đến 5 lượng bạc. Kiếm nhiều tiền như quả thực là giàu , nhưng bản độc hưởng sự giàu , còn các chịu khổ khiến vô cùng hổ thẹn.

mới yên.

trong lòng vẫn luôn nghĩ rằng chỉ trông coi tiệm ăn giúp nhi tử và nữ nhi mà thôi nên dám lấy tiền của tiệm ăn trợ cấp cho nhà.

Tống Anh thấy cha rối rắm như thì suy nghĩ một chút :

"Lúc ở thành Dung dịp Tết Trung Nguyên, từng bán một món ăn nguội. Tuy dùng bột mì nhưng nếu bán đắt hàng thì cũng thể kiếm một chút. Đại bá nương và Tam thẩm ở

nhà việc gì thì thể dạy các ngươi , xong cũng cần tự mang bán mà mang thành phẩm lên trấn bán cho các sạp thức ăn, ít nhiều cũng thể kiếm một chút."

Loading...