Quả nhiên, giờ phút , Bùi lão Nhị rơi thế tiến thoái lưỡng nan.
Tống gia thông báo chuyện khắp nơi nên còn đường lui, bây giờ ngoại trừ nhận , ông lựa chọn nào khác!
Không chỉ như thế, ông còn vô cùng vui mừng mà đón nhận, cảm động rơi nước mắt mà đón nhận!
Bùi lão Nhị suýt nữa thì nghẹn chết.
"Lão Nhị, tiểu tử nhà ngươi sắp bệnh c.h.ế.t ? Đã chuyện gì xảy ? Hôm còn thấy nó ngoài chơi mà?" Có nhịn mà hỏi.
Bùi lão Nhị trừng mắt: Ai dám nguyền rủa nhi tử của ông !
"Thông gia đừng đau lòng, Hiển ca nhi chính là nhi tử ruột của ngươi, nếu lời, nên đánh cứ đánh, nên mắng cứ mắng, chớ ngại." Tống Kim Sơn tiếp. "..." Bùi lão Nhị nghiến răng nghiến lợi.
Tống gia đúng là khốn nạn, đưa nữ tế tới cửa nhà ông còn tính, mà còn nguyền rủa nhi tử của ông ?!
Thế nhưng, giờ phút , ông chỉ thể ngậm bồ hòn ngọt, thể với khác rằng vì để Hiển ca nhi đòi tiền Tống gia nên ông mới công văn như ...
Lão già Tống gia đúng là khốn nạn, tôn tử ruột mà cũng bỏ !
Khốn nạn!
Trong lòng Bùi lão Nhị bừng bừng lửa giận, nhưng mặt hàng xóm láng giềng quan tâm hỏi thăm chỉ thể nghiến răng trả lời: "Có lẽ đụng thứ sạch sẽ, mắt... quả thực lắm, tìm đại phu đến khám."
Hàng xóm thở dài, đến nước mong thông gia đưa nữ tế đến chèo chống gia đình thì chỉ thể là lắm chứ? Chắc chắn đến mức hít thở cũng khó khăn đúng ? Bùi lão Nhị bình thường việc thỏa đáng, cũng tích đức cho con cái.
"Vậy ngươi hãy nghĩ thoáng một chút. Có thông gia như , tin rằng đứa nhỏ chắc chắn sẽ hiếu thảo với ngươi..." Hàng xóm đều nhịn mà .
Bùi lão Nhị chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt.
Nhi tử là tâm can của ông , ông chỉ duy nhất một đứa con trai , bây giờ nguyền rủa con của , còn ...
Hận thể chạy đến Tống gia đánh c.h.ế.t lão già .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-410.html.]
thực tế là ông còn cảm tạ và nghênh đón nhà.
"Làm phiền hai vị lão trở về cảm ơn bá phụ … khi Hiển nhi cửa, nhất định sẽ đối xử tử tế." Lời của Bùi lão Nhị phần cứng nhắc.
Nhóm Tống Kim Sơn thở dài: "Nếu thông gia thì bọn yên tâm . Hôm qua Hiển ca nhi tạm biệt cha nương, đến hôn mê bất tỉnh, vẫn nên khiêng thẳng cửa luôn ."
Bùi lão Nhị chỉ thể cắn răng đồng ý.
Khiêng kiệu hoa cửa.
Con của nhà Bùi lão Nhị sắp qua khỏi nên hỷ sự cũng xem như hỷ sự, tiệc rượu, khác cũng nên xem náo nhiệt.
Sau khi đóng cửa , Bùi lão Nhị mới dám phát tác.
"Nhà các ngươi ý gì?" Bùi lão Nhị thật sự xắn tay áo lên đánh .
"Đây là dựa theo ý của Bùi Nhị ca mà! Cha , nếu đứa nhỏ về phía nhà các ngươi mà nhà các ngươi cũng đồng ý thì thôi, giao cho các ngươi đấy. Sau đánh chửi gì, nhà bọn đều mặc kệ. Thế nhưng bây giờ Hiển ca nhi nhà bọn mang ân tình cửa, Bùi thị nhà ngươi cũng đang mang thai, nếu phạm lớn thì Bùi gia các ngươi tuyệt đối ngược đãi , càng đừng hòng đuổi khỏi cửa, nếu Tống gia sẽ để yên !"
Tống Kim Sơn giả bộ vài phần khí thế. Những lời do lão gia tử dặn dò.
Tống Kim Sơn đưa tay lau mồ hôi lạnh.
Hắn cũng dễ dàng gì, để thể trôi chảy những lời mà hôm qua lão gia tử và khuê nữ chê bai mấy .
Tống Lão Căn tuy trách Tống Hiển hiểu chuyện nhưng suy cho cùng đó vẫn là cốt nhục của Tống gia, mặc dù đuổi nhưng vẫn mong thể sống một chút.
Vậy nên nhân cơ hội cảnh cáo Bùi gia.
Nếu Bùi gia hiểu chuyện, dám quá khắt khe với Tống Hiển thì Tống Hiển cũng thể xem như chỗ dựa.
Đổi góc độ khác mà , đây Bùi gia ỷ chuyện gả nữ nhi cho nhà gia thế thấp hơn mà khinh thường Tống gia ? Bây giờ thì ngược , Tống gia cuối cùng cũng thể xả giận .