Vốn tưởng rằng ba tháng lao dịch, thể sửa đổi, ngờ càng trầm trọng hơn.
"Lão Nhị, lão Tam, đưa Hiển ca nhi quần áo." Tống Lão Căn với trong phòng một tiếng.
Trong phòng bên cạnh nhiều .
Lúc , Tống Kim Sơn và Tống Dần Sơn cùng , sắc mặt ngượng ngùng Đại chất tử với tâm trạng phức tạp. Còn hai phu thê Đại phòng vẫn còn đang ở trong phòng , lặng lẽ rơi lệ.
Tống Phúc Sơn đương nhiên quá đồng ý chuyện , nhưng chủ gia đình là Tống Lão Căn, đối với sắp xếp của lão gia tử, cũng nổi một chữ "".
"Có ngăn cản ? Nếu thật sự lên kiệu hoa, ầm ĩ đến mức đều thì thể cứu vãn nữa." Tống Phúc Sơn rầu rĩ.
"Muốn thì ngươi , bạc." Đại Diêu thị cái rương trống trơn.
Mấy ngày nay, bà nghĩ tới nhiều chuyện.
Từ chuyện bà lén lút cho ăn ngon uống đến chuyện nhi tử từ nhỏ ngọt miệng, thường xuyên đòi ít tiền xu, nếu bà thể cho thì từng từ chối.
Không bà dạy dỗ nhi tử mà là hai phu thê bà quá bận rộn nên dạy dỗ quá ít.
Bây giờ, bà hối hận.
Nhất là khi nghĩ đến dáng vẻ của bà bà hôm , bà càng hối hận vì lúc để lão thái thái trông con giúp bà .
Bà thường xuyên việc, con cái thích vây quanh lão thái thái. Có mấy bà mắng nhi tử mấy câu mà lão thái thái luôn bênh vực , lúc bà cảm thấy bà bà đối xử dịu dàng với , cũng thể nể mặt bà bà nên đành theo ý bà bà.
Huống chi, nhi tử khi còn nhỏ cũng thường xuyên về bà với bà bà.
Bà nương, trong lòng ít nhiều cũng thấy ghen tị nên mới cố gắng đối xử với nhi tử hơn, hy vọng nhi tử sẽ hiếu thảo với .
Lúc mới bản sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-407.html.]
Không nên như , giống như Đạt ca nhi bây giờ theo Nhị Nha càng ngày càng hiểu chuyện...
"Ôi! Oan nghiệt!" Tống Phúc Sơn thở dài, che đầu. Đại Diêu thị ngơ ngác.
Bên nhà chính, Tống Kim Sơn và Tống Dần Sơn dám trái ý lão gia tử, thô bạo túm một phòng khác.
Tống Hiển hoảng sợ: "Nhị thúc, Tam thúc, các ngươi điên !? Các ngươi đang gì ?!"
"Ngươi ở rể đúng ? Được thôi, hôm nay cho ngươi ở rể!" Lão gia tử kiên quyết đến cùng, đôi tay run, "Chỉ cần tùy tiện tròng quần áo thôi, dùng dây thừng trói , chặn miệng ."
Tống Kim Sơn và Tống Dần Sơn đều là quen việc nặng, sức lực cực kỳ lớn, Tống Hiển chân yếu tay mềm phản kháng nổi?
Chỉ chốc lát , tròng một bộ đồ đỏ, đầu còn trùm khăn voan đỏ.
Hai tay dây thừng trói , Tống Hiển cảm thấy khó tin.
Đang chuyện thì Tống Kim Sơn nhét một miếng vải miệng .
Lúc mới kéo ngoài.
"Đại lang, a gia ngươi cũng đau lòng mà? Ta nuôi ngươi ngần năm cũng cầu ngươi báo đáp nhưng ngươi thể chà đạp nhà như thế !" Hốc mắt Tống Lão Căn đỏ hoe, "Ngươi dùng chuyện ở rể để ép chính là chà đạp lên tính mạng của tổ tông Tống gia, của a gia ngươi, của cha ngươi, của nương ngươi! Ngươi ngay cả cũng thèm một cái. Không a gia nhẫn tâm mà là do chính bản ngươi..."
"Không bây giờ ngươi ở rể ? Được, thôi! Ta chuẩn sẵn cỗ kiệu, chuẩn cả thổi sáo, đánh trống đưa ngươi qua đó . Sau khi tới Bùi gia thì hiếu thảo với
Bùi gia, cố gắng ngoan ngoãn một chút, nửa đời thể nhịn thì hãy nhịn ." Tống Lão Căn lau nước mắt.
"..." Tống Hiển trừng mắt.
Tống Lão Căn còn mấy câu nên kéo miếng vải bịt miệng .
"A gia, điên ? Người đang gì ? Có mất mặt chứ! Lúc nãy với nhiều đạo lý như mà đều hiểu ? Bây giờ còn đưa ở rể, thấy già nên hồ đồ đúng ? Người cảm thấy bạc của Nhị Nha còn quan trọng hơn tôn tử đúng !?"