Tống Đạt năng mạch lạc, rõ ràng khiến lão gia tử gì, chằm chằm tôn tử một lúc nhưng vẫn từ bỏ ý định nên sang Tống Võ.
"Đại ca ngươi đây cũng thương các ngươi, nếu kết cục thì trong lòng ngươi cũng sẽ khó chịu đúng ?" Tống lão gia tử hỏi.
Tống Anh cũng ngăn cản.
Đây là sự kiên cường cuối cùng của lão gia tử.
Tống Võ vô tội, trông vô cùng ngoan ngoãn: "A gia, Đại ca từng thương bọn ."
"..." Lão gia tử sửng sốt.
"Đại ca đây chỉ bắt và chân chạy vặt cho , còn lén lút đánh Tam Nha hai . Khi đó Tam Nha còn nhỏ, đến mức suýt mất tiếng..." Tống Võ thành thật trả lời.
"Chuyện từ khi nào!?" Lão gia tử hoảng sợ.
"Là lúc Tam Nha ba tuổi. Lúc nhà khách tới, còn bảo Đại bá nương và nương g.i.ế.c gà. Khi đó Tam Nha chằm chằm đĩa thịt, cho Tam Nha một cái đùi gà, Tam Nha chia một nửa đùi gà cho . Sau đó, bọn sân chơi với , Đại ca đá Tam Nha ngã xuống đất, Tam Nha là đồ lỗ vốn."
Lão gia tử xong thì cảm thấy khó tin: "Sao lúc ngươi với ?"
"A gia thương Đại ca, bọn dám ." Tống Võ trả lời. Lão gia tử giật , nghĩ đến tiểu tôn nữ của .
Ông còn nhớ rõ chuyện . Mấy đứa trẻ Tam phòng đều ngoan ngoãn, từ nhỏ tranh đoạt. Năm khi tiểu nhi tử của ông đính hôn, mời thông gia đến ăn cơm hầm một con gà. Tam Nha đưa mắt đầy trông mong, khi đó ông nghĩ tiểu nha đầu ba tuổi mà còn ăn mấy miếng thịt, cũng sợ thông gia chê nên cho Tam Nha cái đùi gà định gắp cho Đại lang. Không ngờ... Haiz!
Mấy năm nay, trong lòng hai đứa nhỏ trách ông bao nhiêu chứ?
"A gia, chuyện lúc ca ca tiếp tục học cũng do Đại ca xúi giục mà . Lúc ở trường tư thục chuẩn cho ca ca sang năm thi thử, thể thấy ca ca thật sự tài." Tống Anh bổ thêm một dao.
"Từ nhỏ hãm hại , nếu lúc vẫn tiếp tục chịu đựng thì chừng sẽ gây họa cho tộc đấy." Tống Anh tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-405.html.]
Lão gia tử từ bỏ hy vọng cho Tống Hiển cơ hội sửa đổi.
Ngay cả Tam Nha còn nhỏ như mà cũng đánh, Đại lang quả thực hư hỏng tận gốc rễ!
Giày vò lớn, bắt nạt trẻ nhỏ...
"Còn chịu đựng gì nữa? Không bạc để đòi , ở rể thì cứ ! Ta ngươi sợ hối hận, sẽ chỉ mũi ngươi mà mắng ngươi, nhưng ngươi yên tâm , bộ xương già chấp nhận ." Lão gia tử thở dài. Tống Anh nhạt.
Hoắc Lâm nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc mới lão gia tử, : "Thái công đừng đau lòng, mấy bọn đều sẽ hiếu thảo với ."
Tống Anh liếc nhân sâm tinh một cái.
Làm yêu tinh gì chứ, chó săn thì hơn, cái miệng nhỏ nhắn với dáng vẻ đáng thương , lớn nhà ai thấy mà mềm lòng chứ.
Quả nhiên, lão gia tử nắm tay nó kéo qua: "Ngươi là đứa trẻ ngoan... nhưng thái công với ngươi, đây còn giữ linh chi giúp ngươi..."
"Thái công đừng để chút chuyện nhỏ trong lòng nữa! Không chỉ là một cây linh chi thôi ? Nếu thái công vẫn thì núi hái là !" Nhân sâm tinh tỏ vẻ chuyện hề khó khăn chút nào.
"Đừng!" Lão gia tử lập tức nhảy dựng, "Trong núi nguy hiểm, ngươi còn nhỏ đừng chạy loạn!"
"Vậy thái công đừng nghĩ nhiều nữa nhé!" Hoắc Lâm cong môi .
"Được, ! Không nghĩ, nghĩ nữa!" Lão gia tử tuy đau lòng nhưng ba đứa trẻ thì còn rối rắm nữa.
Vốn là còn lựa chọn nào khác, suy nghĩ nhiều như đau đầu chóng mặt, chừng sẽ ngất xỉu.
Nghĩ như , trong lòng Tống Lão Căn thoải mái hơn nhiều.
Tiếp tục chờ thôi. Ông tin chắc tôn tử của ông đang gấp gáp chọc tức ông, lẽ còn suốt đêm mang theo công văn về đây đấy!