Tống Lão Căn chỉ cảm thấy trong lòng như vuốt hổ đè nặng.
"Bùi lão Nhị chỉ một nhi tử, năm nay chỉ mới ba tuổi thôi ? Vậy chẳng lúc hai nhà kết vẫn tròn một tuổi ? Đứa trẻ nhỏ như ... cách nào phụ giúp gia đình... Bùi lão Nhị chỉ cần dỗ dành Đại ca mấy câu, chẳng khác nào giúp Bùi gia thêm , bớt bao nhiêu việc?" Tống Anh tiếp.
Trong lòng Tống Lão Căn giật thót một cái. Ông cũng đôi chút về tình hình của Bùi gia.
Bùi lão Nhị còn một Đại ca bên , nhưng Bùi lão Đại do Bùi lão bà tử hiện giờ sinh , Bùi lão bà tử là vợ lẽ!
theo quy củ từ xưa đến nay, thật cửa hàng của Bùi gia trong tay lão Đại Bùi gia. Bùi lão Nhị cũng xem là chủ nhân nhưng cùng lắm chỉ nghĩ cách giúp cửa hàng ăn hơn thôi, nắm quyền quyết định.
Mấy năm , ông cụ Bùi gia mất, nhi tử của Bùi lão Đại cũng đến cửa hàng việc...
Nghĩ như ...
"Nhi tử của Bùi lão Nhị còn nhỏ như , chờ con của trưởng thành thì nhi tử của Bùi lão Đại thể kế thừa gia nghiệp , đến lúc đó càng phần của Bùi lão Nhị. Chính vì , Bùi lão Nhị thật lòng Hiển ca nhi việc cho , lót đường cho tiểu nhi tử của . Nếu thể giúp kiếm ít tiền thì lão thái thái thông gia cũng thể tìm cớ để Bùi lão Nhị tiếp quản cửa hàng?" Tống Lão Căn đột nhiên nghĩ thông suốt.
Tống Anh gật đầu: "Ta cảm thấy chính là như ."
"..." Tống Lão Căn đột nhiên cảm thấy mấy năm nay sống thật uổng phí, "Vậy chờ đến khi Hiển ca nhi ở rể, chẳng sẽ càng đối với ..."
Tôn tử của ông sẽ càng hối hận!
"Không . Bùi lão Nhị là loại hẹp hòi, ông chỉ một con lừa ngốc cần cho ăn cỏ mà vẫn thể việc ngừng mà thôi." Tống Anh lập tức đáp.
Một khi Tống Hiển thật sự ở rể, trở thành nhà của ông , nếu Tống Hiển biểu hiện thì ông sẽ kiêng kỵ, nếu Tống Hiển biểu hiện thì ông sẽ cảm thấy hại, đây là nhân tính.
Ai bảo nhi tử của ông còn nhỏ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-402.html.]
Tống Lão Căn vuốt râu: "Vậy sẽ công văn đảm bảo chứ?"
"Chắc chắn . Bùi gia thương Đại ca, tuyệt đối sẽ tin thật sự đuổi khỏi cửa nên ông sẽ tùy tiện một công văn để khiến lo sợ, để Tống Hiển lấy 300 lượng bạc mang về cho Bùi gia. Ông đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ." Tống Anh trả lời.
Sau khi xong, Tống Anh tự rót cho uống. Lão gia tử trầm ngâm một lúc lâu.
"Ngươi, ngươi nha đầu ... học cái gì ở đó ?" Tống Lão Căn nhịn mà hỏi.
"Ở đó" mà ông đương nhiên là Hầu phủ.
Ông nhớ rõ tôn nữ của đây suy nghĩ sâu xa như . Lúc đến hầu phủ, bà tử ý cố ý châm chọc nàng mấy câu mà nàng cũng hiểu, bây giờ thể thấu tâm tư của Bùi gia như thế chứ!? Tống Anh vốn dĩ cái gì cũng hiểu, chỉ là nàng lười thôi.
Nếu bây giờ để lão gia tử kiên định hơn thì nàng cũng lười , dù thì Bùi gia lừa gạt là nàng.
"A gia ?" Tống Anh tủm tỉm hỏi.
Lão gia tử định thần , nàng.
"Ta ở đó gần hai năm, học nhiều thứ nhưng tổng kết chỉ hai chữ: quy củ." Tống Anh vẫn .
Tống lão gia tử giật , luôn cảm thấy hề đơn giản như .
Nhà quyền quý ngay cả khuê nữ ruột cũng cần thì hiển nhiên còn vô chuyện xa bên trong, cũng lúc nha đầu ở đó gặp bao nhiêu chuyện.
"Ngươi nhiều thứ như , chắc hẳn thể tương lai của Đại ca đúng ?" Trong lòng Tống Lão Căn trầm xuống, ông hỏi tiếp.
Để Tống Hiển ở rể là ý của Tống Anh, lẽ trong lòng nàng cũng rõ kết quả thế nào.
"Ngươi dứt khoát thẳng cho , tôn tử còn là của nữa ? Còn thể sửa đổi ?" Tống Lão Căn hỏi tiếp.