Tống Hiển gấp gáp rời nên để ý tới cỗ kiệu nhỏ trong góc sân, càng cần tới bốn thợ tấu nhạc cạnh cỗ kiệu.
Tống Lão Căn Tống Hiển cửa, cơ thể co rúm .
Ông chỉ bóng lưng , càng thêm thất vọng: "Cái thứ gì cũng !"
Trước đây, tôn tử của ông cũng là đứa thông minh mà? Sao lúc ngu ngốc như chứ!
Tống Anh ở phòng bên cạnh bước , lão gia tử: "Nếu hối hận thì vẫn thể gọi về, nhưng dù bán hết đất đai và nhà cửa của Đại phòng thì cũng đủ 300 lượng, e rằng và Đại bá ngoài cướp bóc để tích góp bạc thôi."
Tống Lão Căn nhất thời dựng râu trừng mắt: "Hắn thích thì !
Ta chỉ là Bùi gia rót bùa mê thuốc lú gì cho thôi!"
Tống Anh thấy lão gia tử như thế thì thở dài.
"A gia, cảm thấy Đại ca chỗ nào ? Nếu là của Bùi gia thì gả tôn nữ cho nông hộ ở thôn quê ?"
Tống Anh hỏi.
Tống Lão Căn sửng sốt.
Lời ý gì?
nghĩ theo lời Tống Anh thì quả thực phần kỳ lạ. Bùi gia một tòa nhà và một cửa hàng bánh ngọt ở trấn.
Cửa hàng đó tuy ăn quá phát đạt nhưng cũng xem như cửa hiệu lâu đời, hàng xóm xung quanh đều chiếu cố mấy phần, bất kể thế nào thì một năm cũng kiếm nhiều hơn Tống gia bọn họ nhiều, cho dù kiếm nhiều tiền thì vẫn thể diện hơn Tống gia…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-401.html.]
Nếu đổi là ông...
Tống Lão Căn cũng thể thừa nhận điều kiện của Tống Hiển nhà ông kém hơn những tiểu tử trong trấn nhiều, Bùi thị thể ỷ tên tuổi của cửa hàng mà gả cho hơn.
"Lúc mua nhà cho cũng chọn căn đắt tiền, vị trí bình thường, diện tích lớn. Khi đó, Tống gia còn phân gia, tuy là trưởng tử đích tôn nhưng bên vẫn còn
năm, sáu . Hắn Đại ca, áp lực đương nhiên sẽ nặng hơn nhiều. Hơn nữa, khi đó chỉ mới đến phường nhuộm, còn bắt đầu học việc, thành thạo nghề nghiệp nào cả..."
"Qua với Bùi gia mấy năm, chắc hẳn cũng thể Bùi gia yêu thương Đại tẩu. Nếu như , tại bọn họ còn chọn Đại ca chứ?" Tống Anh tiếp.
Nghe , Tống Lão Căn cũng mơ hồ: "Vậy thì là tại ?" , nghĩ như thế thì chuyện quả thực kỳ lạ.
Khi đó ông chỉ cảm thấy nhà đưa đủ sính lễ, còn mua nhà là hiếm lắm !
nghĩ kỹ , cho dù mua nhà thì tình hình Tống gia lúc vẫn chênh lệch nhiều so với Bùi gia!
"Bùi lão Nhị những việc như chắc chắn ngày một ngày hai, chừng hàng xóm, bằng hữu, thích đều xem thường Bùi gia, nhà là hạng vô . Danh tiếng của Bùi gia , Đại tẩu đương nhiên thể gả cao. Nhà ở quê, nhiều chuyện trong trấn. Huống chi, cưới tức phụ nhi thể so với việc gả nữ nhi, đa phần chỉ để ý đến tính nết và dung mạo của tức phụ nhi mà quá chú trọng đến tình hình của thông gia..."
"Ý ngươi là Bùi gia cảm thấy nhà gia thế thấp, tư cách ghét bỏ bọn họ?" Tống Lão Căn cảm thấy quá nực . Tống gia bọn họ cũng là gia đình trong sạch mà?
Nếu thật sự tình hình của Bùi gia thì bất kể thế nào cũng sẽ đồng ý!
"A gia, lời tuy quá thẳng thắn nhưng vẫn chút căn cứ. Người Bùi gia tới đây mấy , nào mà hếch mũi lên trời chứ?" Tống Anh nhạo, "Bọn họ xem trọng Đại ca e rằng chỉ vì cảm thấy Đại ca là trưởng tôn, sẽ thừa kế gia sản.
Hơn nữa, bọn họ sống trấn lâu, tìm ở phường nhuộm để hỏi thăm tính cách của Đại ca cũng đơn giản, dễ dàng Đại ca là sĩ diện. Bọn họ chỉ cần khen mấy câu thì Đại ca sẽ cảm thấy Bùi gia đối xử với thật lòng..."
"Không ... Đây là kết chứ kết thù, tính toán nhiều như chứ?" Tống Lão Căn vội vàng lắc đầu.