Tống lão gia tử còn thể tiếp thu "hổ hí" và "lộc hí", nhưng càng về , động tác càng thích hợp.
"Gấu lắc lư là cái gì... Có, nha đầu ngươi cố ý giày vò đúng ? Ta cũng từng tuổi , tập mấy động tác còn thể thống gì!?" Tống lão gia tử nhịn nổi nữa. Quá uy nghiêm!
Giống như đồ ngốc lúc ẩn lúc hiện, động tác thật sự buồn !
Tống Anh trợn trắng mắt lão gia tử: "Ta dạy bộ hí cho bình thường ! Không cơ thể khỏe mạnh ? Vậy thì tập cái , mỗi ngày giãn gân cốt, tâm
trạng thì cơ thể cũng khỏe mạnh. Còn mấy động tác ... do danh y truyền đấy. Nếu cảm thấy động tác đúng thì tìm đại phu hỏi thử xem."
Một tiểu cô nương như nàng còn chê động tác thì ông già nhiều tuổi như Tống Lão Căn chê cái gì?
Cho dù ông nhúc nhích thì cũng tuấn tú nổi, hà tất để ý mấy động tác nhỏ chứ?
Lão gia tử nàng mấy câu thì đỏ mặt.
Lật trời .
Trong cái nhà , bây giờ ngay cả mấy nha đầu cũng lớn gan hơn. Tống Lão Căn đảo mắt một vòng quanh sân, chỉ thấy Tiêu thị đang phơi quần áo vội vàng cúi đầu xuống, Tứ phòng bên thì đóng cửa sổ "rầm" một tiếng.
"..." Tống Lão Căn nheo mắt.
Mấy tức phụ nhi đều đến xem trò của ông ?
"Vậy tiếp tục ." Đã mất mặt thì cũng cần để bụng chuyện mất mặt lâu hơn một lát.
Huống hồ, Nhị Nha hẳn cũng xa đến mức cố ý giày vò ông, lẽ Ngũ Cầm Hí thực sự tác dụng.
Bất đắc dĩ, Tống Lão Căn đành ngoan ngoãn như tôn tử, tiếp tục học theo nàng. Sau khi học xong, gương mặt ngăm đen của ông đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-392.html.]
Trong mắt ông, "viên hí" và "điểu hí" buồn trẻ con, nghĩ đến việc bản từng tuổi mà còn học cách vỗ cánh của loài chim thì cả khuôn mặt nóng rát.
May mà chỉ năm bộ hí, nếu thêm mấy bộ nữa thì mặt già của ông thật sự chịu nổi.
chỉ tập mẫu một thì lão gia tử vẫn học .
Thế là Tống Anh kiên nhẫn hướng dẫn chi tiết.
Đến lúc thấy lão gia tử thật sự mệt mỏi mới kêu dừng.
Tống Lão Căn cuối cùng cũng thể thở phào một , nhưng Tống Anh : "Người học chậm quá, tập một, hai ngày vẫn thuộc . Như , mấy ngày tới sáng sớm nào cũng
qua, học thêm dăm ba bữa hẳn là thành vấn đề. Mỗi ngày cũng thể tập quá lâu, quá hoá dở."
"Mỗi ngày đều tới ư?" Tống Lão Căn cau mày, trong lòng hối hận, "Không cần . Ngươi trông con kiếm tiền, gì nhiều thời gian rảnh như ..." kí.ch th.ích
Bộ hí quá , ông thật sự thử nào nữa, nhưng lời như bát nước đổ . Hôm nay học mà ngày mai bỏ cuộc thì vẻ như chủ gia đình là ông chuyện giữ lời.
Tống Anh như , lão gia tử: "A gia gì ?
Mấy ngày bệnh nặng giường, đột nhiên nhớ tới ơn cứu mạng và dưỡng dục của với mấy năm , vẫn luôn yên lòng. Đừng chỉ tới mấy ngày, cho dù mấy chục năm , ngày nào cũng đích tới một chuyến cũng ."
"..." Mặt già của Tống lão gia tử giật giật. Ăn bậy bạ!
Với tính tình của , nha đầu thể vì thấy ông sống dở c.h.ế.t dở mà nhớ tới ân tình đây ?
Rõ ràng là vì cảm thấy bản cược thắng nên chiếm lý, vì lúc cố ý đến mặt ông khoe khoang!
Thế nhưng lão gia tử thể lời , chỉ thể Tống Anh giả vờ hiếu thảo, cơn giận nghẹn ở giữa ngực, cuối cùng còn cách nào khác, đành buồn bực gật đầu: "Tới thì tới , tập với lão già mấy ngày. ... Cũng sắp ăn Tết , lão bản của Đại bá ngươi hẳn sẽ phát chút tiền thưởng, đến lúc đó thể trả cho ngươi một ít..."