Lão thông cảm liếc hai Tống Anh một cái, sớm dự đoán sẽ tình huống như xảy .
"Đa tạ lão nhắc nhở." Tống Anh một tiếng cảm ơn: "Ca, chúng vẫn bán năm văn tiền một cân, nhưng nếu đến mua thì là quả đậu xanh trong nhà chúng còn nhiều, nhiều nhất chỉ thể bán thêm năm ngày, từ ngày mai bắt đầu tăng giá, nếu hôm nay còn mua thì sẽ thể nếm thử mùi vị thơm ngon ngọt ngào của loại quả nữa."
Tống Tuân , mỉm : "Được."
Lão ở bên cạnh , kinh ngạc liếc hai một cái.
Có tiểu cô nương điên ? Quả đậu xanh chỗ nào cũng , là lượng nhiều?
May mắn hôm qua nếm thử hoa quả của vị cô nương , thật khá ngon, ngọt hơn đào, hơn nữa mang theo mấy phần hương vị của quả dại, quả thực nhớ mãi.
Vừa nghĩ tới điều , lão khỏi cảm thấy chút tiếc nuối: "Tiểu cô nương, hương vị của quả dại nhà ngươi giống với hương vị mua của khác thế?"
"Nói thật với ngài nhé, quả dại là tìm ở ngọn núi vắng vẻ, chỗ đó đầy đủ ánh nắng, còn tưới bằng nước suối, tổng cộng chỉ hai mươi cây, quả mọc cũng nhiều, nên… chỉ thể bán vài ngày như thế thôi, nhiều hơn nữa thì thật sự ." Tống Anh mở miệng .
Tống Tuân , trong mắt lộ mấy phần ý , cũng phản bác nàng.
Hôm nay nổi lên xu hướng bán quả dại, nhiều đường ngày hôm qua mua đều hiếu kỳ, gần như mỗi sạp đều bán mấy cân, tuy nhiên, kiểu buôn bán đều là khách mua xong sẽ mua nữa.
Ở sạp hàng của Tống Anh thì giống , ít khách ngày hôm qua mua hoa quả của nàng, thấy nàng và Tống Tuân bèn tìm tới.
"Trò chơi oẳn tù tì thưởng tiền ngày hôm qua còn áp dụng ?" Nhao nhao hỏi cơ hội thử vận may.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-39.html.]
"Vẫn còn, giống ngày hôm qua, mua hai cân là một cơ hội chơi oẳn tù tì." Tống Anh lập tức .
Lời thốt , khách nhân đều vui vẻ tới mua.
Có điều, cũng một vài vị khách mới hiểu quy tắc, mở miệng hỏi, năm văn tiền một cân liền dọa cho chạy mất, nhưng cho dù là như , việc ăn của Tống Anh vẫn như cũ.
Những quầy hàng khác cũng bắt đầu học theo nàng. Oẳn tù tì, thắng thì miễn phí.
ai cũng năng lực giống như Tống Anh.
Thử hai liền phát hiện may mắn như Tống Anh, lập tức cảm thấy hối hận.
"Tống ?" Trong hai đang mua hàng, đột nhiên một kêu lên.
Người đó bước nhanh tới, tiên liếc Tống Anh, đó mới : "Sớm Bảo tình hình nhà các ngươi chút khó khăn, ngờ rằng khó khăn đến mức , khiến cho một nam nhân cao bảy thước như ngươi bày quầy hàng gào thét chào mời như …. Ai da! Ngươi đang bán quả dại ? Tống , ngươi tay chân, lúc còn theo học chút bản lĩnh, lúc còn khen ngươi thiên phú, tại đến bây giờ chỉ mà đòi hưởng phúc như ?"
Người đó một cách giễu cợt.
"Giang đùa , quả dại cũng hái, là mà đòi hưởng phúc ? Hơn nữa, kiếm tiền nuôi gia đình là điều nên , bất luận là cái gì, chỉ cần là con đường đường đường chính chính, Tống Tuân đều cảm thấy hổ thẹn." Tống Tuân đến, nhạt .
Tống Anh phát hiện, mặc dù tuổi tác của vị ca ca tương đương với nàng, nhưng là một vô cùng bình tĩnh.
"Đây chắc là lệnh nhỉ?" Giang Tử Thương đánh giá Tống Anh hai : "Năm đó, lúc và ngươi cùng học ở trường tư thục, cũng từng gặp qua lệnh vài , và ngươi đều , Tiến Bảo và lệnh chút duyên phận, ngờ lệnh từ gà rừng biến thành phượng hoàng, đó bỏ rơi….."
"Giang xin thận trọng lời ." Sắc mặt Tống Tuân lạnh lẽo: "Không mai mối dạm hỏi, nhà và Lý gia duyên phận chỗ nào?! Nếu như Giang việc gì, xin đừng phiền chuyện ăn của !"