Đang yên đang lành để nhi tử ở rể nhà khác ? Ý gì đây, chê Tống Phúc Sơn là một cha vô dụng, thể cho một cuộc sống giàu sang phú quý ?
Tống Anh , Tống Phúc Sơn và Tống Lão Căn thực sự cùng một kiểu tính cách.
Yêu thương nhi tử, thiên vị trưởng tử, coi trọng thể diện, nhưng bọn họ cũng giới hạn nhất định. Giới hạn chính là một khi cùi chỏ của trưởng tử ngoài*, tức là bước qua ranh giới đó, bọn họ chỉ hận thể bẻ gãy cổ Tống Hiển.
*胳膊肘往外拐 (cùi chỏ ngoài) là một thành ngữ Trung Quốc mô tả hành động giúp đỡ hoặc ủng hộ khác mà về phía gia đình .
"Còn thuốc ? Nếu còn thì pha thêm chút nước mà uống." Lão gia tử liếc mắt Tống Phúc Sơn một cái, .
Tống Phúc Sơn tưởng thật, lập tức chạy ngoài rót thuốc uống.
"Lúc đang mê man, loáng thoáng rằng đơn thuốc đắt." Lão gia tử mở miệng, "Các ngươi chia tiền thế nào?" Tam thúc vội vàng kể bộ sự việc.
Lão gia tử gật đầu: "Được , là cái già vô dụng liên lụy đến các ngươi."
"Cha, đừng như , là nhi tử vô dụng mới đúng, nếu chúng tiền thì cũng đến mức mượn Nhị Nha. cha yên tâm, tiền nợ Nhị Nha, nhất định sẽ trả ." Tống Phúc Sơn uống thuốc xong bước .
"Ngươi thế thì yên tâm ." Tống Lão Căn thở hắt , sắc mặt hơn một chút, "Vậy còn Đại Lang? Số tiền ?"
"Ta cắt thịt mang bán thì cũng nhiều bạc như thế! Nhà chúng tiệm đổi tiền!" Tống Phúc Sơn cũng bực .
Thuốc quả thực hiệu quả, uống xong cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều, như , cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu. kí.ch th.ích
là đắt xắt miếng.
Tiếc rằng nhà tiền, nếu thì thật sự mua thêm để dự trữ.
Tống Lão Căn thở dài , tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-388.html.]
để Đại lang ở rể nhà khác ? Đến lúc đó, nếu chuyện thực sự truyền ngoài, Tống gia bọn họ sẽ trở thành trò !
Tống Lão Căn cực kì rầu rĩ.
"A gia, vụ cá cược đây của chúng còn tính ?" Lúc , Tống Anh chợt xông lên, sợ c.h.ế.t mà hỏi.
Lão gia tử nàng một cái, giận dữ : "Ngươi thắng !" Tống Kim Sơn hiểu khuê nữ và cha đang cái gì, đang định hỏi thì Tống Anh : "Người thừa nhận thua, theo thỏa thuận của chúng , đúng ?"
Lão gia tử lời nào.
Đừng tưởng ông ngu ngốc, chẳng nàng ông bận tâm đến thể diện nữa mà đuổi Đại lang ?
Nghe thì dễ, nhưng chính là tôn tử của ông ! Nếu chạy ở rể nhà , đó chẳng là tát mặt ông ?
Tất nhiên, trải qua chuyện , cho dù ông yêu thương tôn tử thì cũng thể yêu thương nổi.
Ông nhớ rõ, lúc bản xuống, tôn tử hề đầu , thậm chí lúc ông mê man giường bệnh, cũng từng lộ diện! Rõ ràng trong mắt , mạng sống của ông quan trọng bằng ba trăm lượng bạc.
, bạc quan trọng, nhưng ít nhất cũng liếc ông một chứ?
Kết quả thì ? Haizz!
Lão gia tử nhớ tới cảm thấy tim đau thắt, cố gắng suy nghĩ lung tung.
"Ngài gì tức là âm thầm đồng ý, thì…" Tống Anh khẽ, "Từ ngày mai, nếu ai hỏi về bệnh tình của ngài thì ngài hãy là do ngài lo lắng cho Bùi gia."
"Ta lo lắng cho Bùi gia gì?!" Lão gia tử thổ huyết. " , rằng thể nhi tử duy nhất của Bùi lão nhị mắc bệnh nan y, còn nhỏ mà mệnh khổ, Bùi lão nhị cần một hài tử thể nối dõi tông đường." Tống Anh .
Lão gia tử ngẩn : "Ý ngươi là, chúng chủ động đưa ?"
Tôn tử của ông, ông còn tự tay đưa đến cửa ? "Ngài thể ngăn cản đại ca ?" Tống Anh khẩy, "Thay vì để đại ca chạy tới mặt ngài để uy h.i.ế.p đòi tiền, chi bằng khi đại ca trở về, chúng rình bắt đưa đến Bùi gia, chẳng ở rể ? Lúc thành là kiệu lớn tám khiêng Bùi thị cửa, thì bây giờ chúng cũng thuê kiệu nhỏ đưa !"