Ánh mắt của Tam thúc khi ếch tinh xanh chẳng khác nào nhân,
hận thể quỳ xuống tạ ơn.
Ếch tinh xanh rời , nhưng Tam thúc nắm c.h.ặ.t t.a.y chịu buông: "May mà đưa thuốc qua đây, ngươi cứu cha một mạng ! Mặc dù bây giờ cha vẫn hôn mê, nhưng khi tỉnh , nếu để ông mời ngươi ăn một bữa, chắc chắn ông sẽ đánh ."
"...." Ếch tinh xanh về phía Tống Anh với vẻ ngại ngùng.
Thúc thúc của sư phụ gọi là lão , chuyện phù hợp lắm.
"Nếu Tam thúc như , tiểu…" Tống Anh ngừng một chút, "Thanh Liên thúc thúc, cứ ở đây chờ một lát ."
"..." Ếch tinh xanh chợt rùng .
Đừng gọi là thúc thúc mà, sợ lắm.
Sư phụ thể gi.ết ch.ết lão cá nheo tinh, bây giờ để trưởng bối của , ngài bóp nát yêu đan của ?
bây giờ cũng thể .
Chỉ còn cách ngoan ngoãn ở một bên.
Sau khi gọi lão đại phu đến, ông chỉ đạo việc nấu nướng mớ dược liệu quý giá thành một nồi thuốc đen kịt, đó dốc hết miệng lão gia tử. Tam thúc chằm chằm lão gia tử, dám chớp mắt vì sợ rằng sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc ông tỉnh .
"Không cần vội, cơ thể cần thời gian để thích ứng với dược tính, tỉnh cũng mất một, hai canh giờ." Lão đại phu mỉm , chuyện với của Tống gia bằng vẻ mặt ôn hòa.
Dược liệu quý giá thế , ông kê đơn ít trong đời, nhưng thực sự dùng đến chỉ đếm đầu ngón tay. Làm thể vui chứ?
Buổi chiều, lượt từng một, Tống Phúc Sơn và Tống Kim Sơn một một trở về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-387.html.]
"Cha! Cha tỉnh ! Cha, thế nào ? Đại phu mau đến xem , cha tỉnh !" Lão gia tử mới mở mắt thấy tiếng la hét chói tai của tam nhi tử, suýt nữa dọa cho ngất .
Ông há miệng định trách mắng vài câu, nhưng đối diện với đôi mắt đỏ hoe của nhi tử.
Ngay đó, đại nhi tử và nhị nhi tử cũng chạy đến.
Lão đại quỳ rạp mặt đất, lão nhị cũng tiến lên hỏi han.
Cơn giận của lão gia tử vốn dĩ đang bốc lên ngùn ngụt, giờ phút dịu xuống.
"Không vấn đề gì nữa , cố gắng đừng tức giận, bồi bổ sức khỏe, nên lao lực quá mức, qua một năm rưỡi là thể phục hồi như cũ." Lão đại phu vuốt râu, gật gật đầu. Tiêu thị lập tức bưng lên một bát cháo nóng cho lão gia tử ăn .
Ngất xỉu từ hôm qua đến giờ, ngoài thuốc thì ăn gì, chắc chắn sức.
Lão gia tử cũng từ chối.
"Lão đại qua đây." Tống Lão Căn yếu ớt mở miệng.
Tống Phúc Sơn đang quỳ đất bỗng giật , vội vàng bò đến: "Cha, đều tại quản lý tên nghịch tử …. Khi về nhà, chạy mất , nếu thì nhất định sẽ nghiêm khắc đánh một trận..." "Dẫn theo Bùi thị ?" Lão gia tử hỏi.
" … Còn lấy cả bạc và linh chi trong rương của cha." Tống lão Tam rụt cổ, thừa dịp lão đại phu vẫn còn ở đây để .
Sớm muộn gì lão gia tử cũng chuyện , chi bằng thú nhận .
Tống Lão Căn lường điều , cho dù đang mê man thì cũng hẳn là ông cảm nhận những thứ khác. Trong cơn mê, ông thể thấy loáng thoáng tiếng chuyện bên ngoài, vì thế, tâm trạng lúc càng thêm phức tạp. "Nhi tử của ngươi rằng, ba trăm lượng thì sẽ ở rể Bùi gia, ngươi... thấy thế nào?" Lão gia tử hỏi.
May mà uống thuốc, nếu thì e rằng ông còn ngất xỉu thêm một nữa.
Nghĩ tới cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Cái gì!? Ba trăm lượng!?" Tống Phúc Sơn nhảy dựng lên, "Cha, tên khốn đó thật sự ?! Ta, , đến Bùi gia tìm về! Không đánh c.h.ế.t !"