THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 385

Cập nhật lúc: 2025-07-10 09:43:26
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu thị và Tiểu Diêu thị đều lời nào.

Miệng Đại Diêu thị đắng ngắt: "Tội do Đại Lang gây , sẽ chịu trách nhiệm."

Nhất định giấy nợ , chỉ vì Nhị Nha yêu cầu mà còn để cho khác thấy.

Lão gia tử bệnh nặng thế , ngày mai chắc chắn sẽ và bằng hữu chuyện, khi đó tất nhiên sẽ hỏi chữa bệnh bằng thuốc gì, tốn bao nhiêu bạc.

Nếu rằng bạc còn thiếu đều do Tống Anh bỏ , khác sẽ đố kỵ Tống Anh tiền, ngược sẽ trách móc của Tống gia tham lam.

Lão gia tử bước một chân quỷ môn quan, mà ngay cả chút bạc cũng nỡ bỏ , để ngoại tôn nữ gả ngoài bỏ tiền, đạo lý . Trừ phi của Tống gia đều c.h.ế.t hết, bằng thể để Tống Anh lo liệu tất cả.

Vì thế, nhất định giấy nợ.

Có chứng cớ vay mượn, chuyện sẽ khác hẳn, Tống Anh chịu cho mượn, khác sẽ khen nàng hiếu thuận, Tống gia chịu giấy nợ, khác cũng sẽ khen họ phép tắc.

Đại Diêu thị dám nghĩ tới, chỉ trong chớp mắt, của cải trong nhà cánh mà bay, còn gánh thêm món nợ bốn mươi lượng bạc.

Càng tệ hơn nữa là nhà bà ít đất!

Khi phân gia, Đại phòng chỉ nhận ba mẫu ruộng , đủ để nuôi cả nhà, cần trồng thêm lương thực để bán lấy tiền, lúc đó trong tay còn bạc do lão gia tử cho và tiền mà mấy năm nay hai phu thê dành dụm , nên mua thêm ba mẫu ruộng nước và vài mẫu ruộng cạn.

như thế vẫn tính là nhiều.

Hiện giờ còn bạc dự trữ, cuộc sống thật sự ...

Ai nấy đều mặt mày ủ rũ, than thở ngừng, Tống Anh khỏi lắc đầu, dẫn Đại bá nương cùng lên huyện thành mua thuốc ngay trong đêm.

Chỉ tiếc là khi các nàng lên huyện thành mới phát hiện, ngay cả hiệu thuốc lớn nhất cũng bán mai hoa não.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-385.html.]

Thứ quá quý hiếm, bình thường khi mới nhập về mấy gia tộc giàu trong huyện thành mua hết, dùng để thuốc dự trữ cho già, khi cần thể cứu mạng.

"Vậy, bây giờ? Có bạc mà mua thuốc, lão gia tử…" Đại Diêu thị chỉ cảm thấy mắt tối sầm. Tống Anh cũng bất đắc dĩ: "Người đừng lo lắng, nếu thì chúng về nhà , ... quen một , về sẽ gửi một bức thư cho , xem đối phương thể đưa thuốc tới ."

"Có như ? Thứ quý giá như , sẵn lòng giúp chúng trả tiền ?" Đại Diêu thị dám tin.

"Người cứ yên tâm , nếu nhanh thì chắc chắn trưa mai thể mang đến." Tống Anh .

Đại Diêu thị liền gật đầu, trong lòng yên tâm hơn nhiều.

Nếu mua thuốc thì vẫn cách, một là như nàng , dùng chim bồ câu truyền tin tới thành Dung, nhờ vị đại nhân mua giúp và đưa tới đây, nhưng nàng định dùng cách .

Nàng tin tưởng Hoắc đại nhân, tình trạng của lão gia tử kéo dài càng lâu càng tệ, đương nhiên vẫn là dựa của thì hơn.

, khi trở về, Tống Anh trực tiếp đồng tìm Tiểu Thanh.

"Sư phụ?" Tiểu Thanh nhảy từ ruộng nước, khuôn mặt ếch to lớn hiện mặt Tống Anh.

Nhìn thấy khuôn mặt ếch đang ngụp lặn trong ruộng, Tống Anh thở dài, : "Có việc phiền ngươi..."

"Sư phụ cứ việc phân phó!" Thanh Liên phấn khởi.

Hắn luôn cảm thấy hổ thẹn với sư phụ tiền bối, dù thì ruộng lúa như , sâu bọ nhiều như giúp béo lên ít, nhưng bình thường ngoài việc canh giữ ruộng lúa thì việc gì khác để , Sâm rằng trong nhà mới thêm một con trâu tinh, con trâu tinh thể nhiều việc, sư phụ yêu thích, nghĩ, nếu bản cứ lười biếng như , sớm muộn gì cũng sẽ sư phụ ghét bỏ mà thôi! Tống Anh đưa đơn thuốc qua: "Ngươi giúp đến thành Dung mua ít thuốc theo đơn thuốc , cố gắng nhanh một chút, nhất là trở về trưa mai."

Tiểu Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ếch sáng lên vài phần: "Sư phụ yên tâm, theo đường tắt trong núi, chắc chắn sẽ về đúng thời hạn!"

Hắn thể nhảy xa một mười mấy mét, tuy rằng đường dài cũng mệt, nhưng thành vấn đề.

Loading...