Đại Diêu thị ôm n.g.ự.c : "Đợi khi công công tỉnh , ngài xử trí thế nào thì xử trí như thế, cho dù đuổi Đại Lang khỏi nhà thì cũng phản đối."
Mã thị , sắc mặt tối sầm .
Mấy đứa con trai và con dâu … chẳng đứa nào về phía bà cả.
Đại Diêu thị run rẩy bước ngoài, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tống Anh, trong lòng khỏi run sợ: "Ta sẽ lấy bạc... hết là mượn của hàng xóm một ít, khi mua thuốc xong, sẽ về nhà đẻ mượn thêm để bù ."
Còn mượn tiền của Tống Anh ư? Bà dám nhắc tới.
Bởi vì bà cũng , nguyên nhân gây chuyện chính là Đại lang đố kị với việc Tống Anh nhiều tiền.
Tống Anh thu hồi ánh mắt: "Việc mua thuốc cứ để và Đại bá nương cùng , Tam thúc ở trông coi nhà cửa, nếu chuyện gì thì lập tức tìm đại phu, nếu thì để đại phu ở nhà chúng , tránh xảy chuyện ngoài ý ."
Lúc , Mã thị bước cửa, vẻ mặt điềm tĩnh như chuyện gì.
Giống như trở bộ dạng , một lời, vô cùng thật thà.
Tống Anh đoán rằng bà lão thuyết phục Đại Diêu thị.
Dù bà đưa tiền , nhà cũng thể gom đủ bạc, cơ thể của lão gia tử chắc chắn sẽ khỏe , đến khi lão gia tử hồi phục , nếu bà hành xử quá trớn thì sẽ nếm mùi đau khổ.
dù bây giờ bà đột nhiên im lặng, Tống Anh cũng dám xem nhẹ lão thái thái giống như .
Thậm chí...
Lão gia tử nhất định sống lâu hơn lão thái thái .
Một khi lão gia tử qua đời bà , Tống gia còn ai thể trấn áp bà ? Bà chỉ cần bám một chữ "hiếu" là thể khiến bốn nhi tử quỳ rạp gối bà …
Còn nguyên nhân bảo Tam thúc ở nhà trông coi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-384.html.]
Đương nhiên là để phòng ngừa lão thái thái nghĩ quẩn trong chốc lát, thực sự hạ thủ với lão gia tử.
Tuy nhiên, khả năng lớn, thời buổi c.h.ế.t một cũng tiến hành khám nghiệm tử thi, chắc là lão thái thái lá gan lớn như .
để Tam thúc ở nhà cũng tiện cho việc chăm sóc.
Đại Diêu thị lúc trông như già mười mấy tuổi, qua còn chút tinh thần nào, vội vàng về nhà lấy bạc, lúc lấy bạc còn quên liếc phòng nhi tử một chút, cửa phòng đóng chặt, căn bản ai bước .
Đại Diêu thị từ đau lòng trở nên phẫn nộ.
"Gia gia ngươi mà xảy chuyện gì, ngươi hãy quỳ đến c.h.ế.t trong sân ! Sớm ngươi cái đức hạnh , thà sinh một con chuột còn hơn sinh ngươi! Chuột còn tha lương thực hang, còn ngươi thì ? Không bằng một con súc sinh!"
"Ta còn trông mong ngươi hiếu thuận, chăm sóc lúc già ? Ta nhổ ! Ngươi là thằng nhãi con lương tâm, c.h.ế.t cũng cần ngươi lo cho, ngươi bản lĩnh thì trốn trong phòng cả đời , cấm đây! Ngươi và tiểu súc sinh trong bụng con tiện nhân c.h.ế.t đói c.h.ế.t khát cả lũ !" Đại Diêu thị căm hận trong lòng.
Nếu nhi tử còn thể đây lời xin và hứa sẽ sửa sai với bà , thì vẫn là nhi tử của bà , bà vẫn thể chịu đựng !
Còn bây giờ thì ?
Thật nực , đây mà là trưởng tôn của Đại phòng ?
Nước mắt chảy dài mặt Đại Diêu thị, nắm lấy những đồng xu và bạc vụn mà bà dành dụm bao năm qua, nhổ một bãi nước bọt: "Phì! Bạc chính là tai họa!"
Sau đó, bà nhét một cái bọc nhỏ trong tay Tống Anh: "Nhị Nha, ngươi cầm lấy ."
Chẳng mấy chốc, Tiêu thị và Tiểu Diêu thị cũng mỗi mang đến mười lượng bạc.
Ánh mắt của Tiêu thị...
Tống Anh đành lòng .
đây là việc chung của Tống gia, dù nàng đành lòng thì cũng thể ngăn cản của những phòng khác tận hiếu.
"Cộng thêm mười lượng của nhị phòng, tổng cộng là tám mươi ba lượng bảy văn, vẫn còn thiếu nhiều." Tống Anh đếm xong, trầm giọng : "Ta là ngoại tôn nữ, dù thế nào thì cũng nên hiếu kính một chút, nhưng nên vượt mặt phụ mẫu và các nương thẩm, vì cũng góp mười lượng, còn gần bốn mươi lượng bạc, thể cho lão gia tử mượn , chỉ là ai sẽ giấy nợ."