Chỉ là, bạc thể chỉ do Đại phòng và Tam phòng bỏ .
Tiêu thị thoáng qua Tống Anh, liếc Tiểu Diêu thị đang lén lút trộm ở trong sân.
"Phần của cha nương , sẽ chịu trách nhiệm, Tam thẩm bỏ bao nhiêu, chúng cũng bỏ bấy nhiêu." Tống Anh .
Cho dù nàng thương lão gia tử đến thì lúc cũng thể quyết định cho mấy nhi tử của lão gia tử, càng thể sẽ trả hết tiền thuốc.
Nàng xong, Tiểu Diêu thị cách đó xa cũng : "Ta giống như Nhị Nha."
Tiêu thị thở phào nhẹ nhõm.
Như , tiền còn đều là phần của Đại phòng, vốn dĩ lão gia tử ngất xỉu là do Đại lang gây , nên Đại phòng bỏ nhiều tiền hơn cũng đúng thôi!
bọn họ cũng , dù Đại phòng khá giả đến mấy thì cũng thể lấy một trăm lượng bạc ngay lập tức.
"Chờ một chút." Mã thị đột nhiên lên tiếng, "Tiền thuốc quá đắt, cha ngươi cũng nhiều tiền như ."
Tống Dần Sơn sửng sốt một chút, ngay cả Đại Diêu thị cũng rụt một chân bước qua cửa, khó hiểu Mã thị: "Trước đây cha từng với Phúc Sơn rằng chỗ ông còn hai mươi lượng bạc..."
Phu quân của bà là trưởng tử Tống gia, lão gia tử luôn gì đó với , tuyệt đối giấu giếm.
"Vẫn đủ, chỉ hai mươi lượng bạc, chỗ Phúc Sơn thể lấy bao nhiêu?" Mã thị .
"Trong nhà… còn năm mươi lượng..." Đại Diêu thị .
Ngoài tiền lão gia tử chia cho khi phân gia thì còn ít bạc mà mấy năm qua bà tích cóp từng chút một, tiếc là đây tốn ít tiền để giúp Đại lang, nếu sẽ còn nhiều hơn chút nữa.
" , tính cũng mới một trăm lượng thôi, vẫn còn thiếu ba mươi lượng." Mã thị .
"Ta sẽ tìm nương gia mượn thêm một ít…" Đại Diêu thị lập tức tỏ thái độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-382.html.]
Lão gia tử nhi tử của bà chọc tức đến nỗi đổ bệnh, lỡ như ông mệnh hệ gì thì Đại phòng thật sự còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa, cả nhà chỉ còn nước c.h.ế.t cùng thôi!!
Mã thị vô cảm bà : "Mượn nhiều tiền như thì trả kiểu gì? Thế , mỗi phòng bỏ mười lượng bạc, mua vài vị thuốc bình thường để bồi bổ. Số bạc đó đủ để ông dưỡng bệnh lâu dài, nếu ông thể tỉnh , ăn uống cẩn thận một chút là , hơn nữa, phép lung tung với bên ngoài, chỉ là lão gia tử lớn tuổi, cẩn thận nên tự vấp ngã."
"Nương?" Tống Dần Sơn cứ ngỡ là lầm: "Ý nương là chữa trị nữa ?"
"Vẫn chữa! thể dùng loại thuốc đắt như ! Lỡ như chữa khỏi thì tiền đó coi như đổ sông đổ biển! Một nhà nhiều miệng ăn như , các ngươi định hít khí mà sống !" Lần đầu tiên Mã thị dùng giọng điệu kiên quyết như .
Tống Anh Mã thị, ánh mắt lạnh lùng hơn nhiều.
Trước đây, nàng chỉ nghĩ rằng Mã thị là một ít , giờ , vẻ dã tâm của bà cũng nhỏ.
Mỗi phòng bỏ mười lượng, bạc thật sự dùng để chữa bệnh cho lão gia tử ? Sợ rằng bà nắm giữ bạc đó để tiện đường bắt bí mấy hài tử mà thôi.
"Nương, cha vẫn chết, chúng thể gom bạc thì nhất định chữa trị cho cha!" Tống Dần Sơn thật sự nương dọa sợ.
Tống Đạt níu lấy áo Đại Diêu thị: "Ta gia gia xảy chuyện…"
Đại Diêu thị run rẩy: "Bà bà, Đại phòng chúng nguyện ý bỏ tiền , chuyện trái lương tâm, ông trời cũng thấy.
Nếu thật sự chữa trị cho lão gia tử, Phúc Sơn cũng thể ngủ yên …"
Bà cũng tiếc tiền, nhưng giữa tiền bạc và nhi tử, cái nào quan trọng hơn?
Đạt ca nhi còn đang ở đây chằm chằm, nếu bà hiếu thuận với lão gia tử, Đạt ca nhi cũng học theo, hiếu thuận với bà thì ?
Vừa bà cũng thấy những lời Đại nhi tử , bây giờ đầu óc giống như hồ dán, dám nghĩ đến Đại lang vì quá đau lòng!
"Nếu các ngươi còn coi là nương của các ngươi thì lời , cha các ngươi sống đến tuổi còn uống loại thuốc đắt đỏ đó, dù ông tỉnh thì cũng khó mà yên lòng."
Mã thị thèm nâng mí mắt, vẫn kiên quyết như cũ.