"Dù nhiều tiền hơn nữa thì cũng thể chia nhỏ như mãi !" Lão gia tử thở dài: "Ta cũng thật với ngươi, khi phân gia, giữ một ít, nhưng đến hai mươi lượng, hơn nữa, cũng định động tiền , dù thì trong nhà cũng còn nhiều hài tử, các của ngươi thành , ít nhiều cũng cho bọn một ít." Ông gia gia, thể cho tôn tử chút gì .
Không cho nhiều lắm, nhưng ít cũng là tấm lòng.
Tống Hiển lọt tai: "Nhị Nha buôn bán kiếm nhiều tiền như thế, chẳng lẽ từng hiếu thuận với ngài …"
"Cái gì?!" Lão gia tử đột ngột dậy.
Nếu nhắc đến Tống Anh, lão gia tử còn thể tận tình khuyên bảo, Tống Hiển lừa gạt, nhưng nhắc đến Tống Anh khác nào dội một gáo nước lạnh ông, khiến đầu óc của ông lập tức tỉnh táo hơn. Nhị Nha từng thế nào nhỉ…
Nàng … Có thể đứa cháu trai đang giả vờ ngoan ngoãn để mưu đồ gì đó…
Bây giờ quả thật cũng giống…
Lão gia tử lập tức há hốc mồm: "Đại Lang, ngươi đừng hồ đồ, Nhị Nha là hài tử gả , Tống gia chúng cũng nương gia lý lẽ mà để khuê nữ trợ cấp, khó coi bao?"
Cho dù Tống Anh trợ cấp bằng tiền bạc thì ông cũng nhận.
Mỗi Tống Anh trở về từ huyện thành, ít nhiều đều mang qua một ít đồ ăn thức uống, chắc đắt tiền nhưng tấm lòng là .
Hơn nữa, vài như thế, dường như nàng hiểu rõ sở thích của ông. Bây giờ, những món ăn mang về từ huyện thành đa phần là những món ngọt mềm, rõ ràng là để hiếu kính ông.
"A gia… thì chúng mượn nàng ít bạc ? Ta thật sự mở cửa hàng…" Tống Hiển với vẻ mặt thất vọng, đó đột nhiên tự tát mặt : "Là vô dụng! Ngay cả tiền cũng gom đủ, gì cũng thành! Ta là trưởng tôn của Tống gia, còn gương cho các … chỉ là một tên phế vật, gì nào coi trọng ? Ngay cả Đạt ca nhi, bây giờ cũng như lạ… A gia, vô dụng quá…"
Tống Lão Căn bao giờ thấy tôn tử thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-378.html.]
Trước đây, đứa nhỏ luôn sạch sẽ, nụ hiền lành ấm áp giống như một viên đá mài nhẵn, cảm thấy thoải mái.
bây giờ thì ?
Hắn đen thui, gầy mười mấy cân, mặt mày hốc hác, trông như ba mươi mấy tuổi…
"Mượn! Mượn!" Lão gia tử vội vàng nắm lấy tay của Tống Hiển: " rõ là mượn bao nhiêu, mượn bao lâu, tiền của Nhị Nha đều cầm mở cửa hàng ở thành Dung , chắc sẵn tiền trong tay, sẽ thử hỏi những khác trong làng xem ."
"Nhị Nha chắc chắn đủ! Để một nhị ở căn nhà huyện thành cũng lãng phí, thể bán căn nhà đó …"
"…" Tống Lão Căn ngỡ ngàng một lúc, cứ ngỡ tôn tử đang đùa.
Bảo bán nhà để cho ngươi vay tiền mở cửa hàng ? Sao ngươi là bán cả đất luôn ?!
"Ngươi định mượn bao nhiêu…" Lão gia tử kiềm chế nội tâm đang mãnh liệt trào dâng, cố gắng hỏi.
"Ta… Ta tính sơ qua , ba trăm lượng, cửa hàng ở huyện thành ít nhất cũng thuê ba tháng, hoặc ít nhất là một năm!
Ta sẽ cố gắng đàm phán để họ giảm xuống, thử thuê nửa năm , cửa hàng quá nhỏ sẽ thể xoay sở, chắc chắn thuê cửa hàng lớn một chút, giá cả vì thế cũng cao hơn, thuê cửa hàng xong thì còn thuê thêm hai ba công, đó vài cái lò nướng…"
Tống Lão Căn nuốt nước bọt: "Ngươi… ngươi, cho dù Nhị Nha bán nhà thì cũng đủ tiền !"
"A gia! Ta cầu xin !" Tống Hiển tiếp tục dập đầu. Tống Lão Căn cũng ngăn cản nữa.