Thái độ bình tĩnh và dáng vẻ tự tin của Tống Tuân quả thực vả mạnh mặt Tống Hiển.
"Vậy... ngu ở đây chúc Nhị sớm ngày thi cử đỗ đạt trở về, đến lúc đó rạng danh tổ tông!" Răng của Tống Hiển sắp nghiền nát luôn .
Thi cử đỗ đạt?
Một tên chân đất như cũng xứng !
trong lòng Tống Hiển vô cùng hoảng loạn, trong đầu vô thức nhớ hình ảnh hơn năm năm đây.
Khi đó, Tống Hiển tuy còn nhỏ tuổi nhưng phong độ của trí thức, hơn nữa trời sinh gầy yếu, trong trường tư thục, chỉ là giống sách nhất.
Tiên sinh cũng thích nhất, thỉnh thoảng thấy những học sinh khác thích học còn giảng bài riêng cho một Tống Tuân, thậm chí còn cố ý cho Tống Tuân thi thử một ...
Năm mười hai tuổi, cho Tống Tuân thi huyện thử, hiện giờ mười bảy...
Không, qua nhiều năm như , Tống Tuân quên hết những thứ học đây từ lâu .
Tống Hiển trầm mặc trong chốc lát.
Cảm thấy bản thể hỏi tiếp nữa, nếu thì sẽ thể kiềm chế chính .
Tống Tuân nhạt một tiếng, cũng tiếp tục so đo với Tống Hiển nữa.
Hắn thành thành thật thật lời nào, sắc mặt tuy cứng đờ nhưng cũng vẻ quá khó coi khiến trong lòng Tống lão gia tử thoải mái ít.
Tuy lão gia tử là một lão luyện, nhưng khi đối mặt với tôn tử ruột của , đương nhiên sẽ suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi ăn xong bữa cơm ăn , chỉ một lão gia tử tâm trạng tệ, còn những khác đều ngổn ngang suy nghĩ.
Đại Diêu thị Bùi thị chọc tức về phòng , Đạt ca nhi hiếm khi hiểu chuyện đương nhiên sẽ an ủi nương ruột, Tống Phúc Sơn và Tống Dần Sơn cùng trò chuyện với lão gia tử, dù cũng tìm cho Tống Hiển một công việc. Tiêu thị dẫn ba đứa nhỏ về Tam phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-374.html.]
Tống Anh thì nán mấy câu với Tống Tuân.
Còn về Tống Hiển, đương nhiên là kéo Bùi thị về phòng hỏi thăm tình hình.
"Đại lang, mà còn về thì trong cái nhà thật sự trở thành khác hết đấy!" Bùi thị mở miệng lời căm phẫn, "Chàng mấy ngày nay ở nhà khổ sở đến mức nào . Trước đó Tống Anh tới đây, chỉ nàng mấy câu mà nàng chê cản đường, mở miệng gọi đại phu tới, bảo đại phu đổ oan cho bệnh!"
"Ta còn đang mang thai đấy, thế mà chuyện xui xẻo như ..." Bùi thị cực kỳ ấm ức.
"Chuyện lúc nãy nương cho rốt cuộc là chuyện gì?" Tống Hiển hề quên.
"Linh chi!" Bùi thị mở miệng , "Ta nương hôm mừng thọ, ngờ tiểu tử Hoắc gia tặng lão gia tử một cây linh chi! Cây linh chi đó nhỏ cũng lớn nhưng chắc chắn thể bán , ít nhất cũng hơn 10 lượng bạc! Nói là tiểu tử hái núi, thật sự giẫm vận cứt chó gì!"
Tống Hiển cũng khỏi thổn thức một tiếng: "Đã bán linh chi ?"
"Vẫn , hiện giờ đang a gia cất giữ. Ta lén hỏi a bà, a bà là a gia cất trong rương, bên ngoài khóa bằng ba cái ổ khóa lớn, xung quanh cái rương còn trát bùn, chìa khóa thì ai mở , cũng khiêng cái rương ! Đại lang, ngươi xem a gia là để đề phòng ai chứ?" Lời Bùi thị ý ám chỉ.
Trong lòng Tống Hiển thầm oán hận.
Đề phòng ai? Đương nhiên là đề phòng ?!
Còn bởi vì từng trộm bánh ú !
"Sau cây linh chi đó cũng cho cha , là trưởng tôn, cuối cùng vẫn rơi tay thôi." Thật Tống Hiển cũng quá để ý.
Tống Anh cho đồ , thể nhận chứ?
"Đừng mơ nữa." Bùi thị dội cho một chậu nước lạnh: "Nương , hôm a gia hứa với Tống Anh và Hoắc Đại lang rằng sẽ giữ cây linh chi cho Hoắc Đại lang, chờ đến khi Hoắc Đại lang lớn lên, đến lúc cưới vợ sẽ lấy dùng!"
"Cất lâu như cũng sợ mốc ?" Bùi thị còn bồi thêm một câu.
Còn Tống Hiển thì chịu đả kích lớn, sắc mặt trở nên dữ tợn: "A gia già nên hồ đồ ? Đó là ngoại sanh, còn là thứ con hoang quan hệ huyết thống với nhà chúng ! Sao thể cho chứ? Đồ cho Tống gia thì chính là của chúng !
Đưa đồ cho khác, lão tổ tông cũng ông chọc cho tức hộc m.á.u mất!"