Đại Diêu thị vốn dĩ giải thích với nhi tử, nhưng dù đó cũng là đứa con do sinh , bà sợ nhi tử hiểu lầm là một bà bà độc ác.
Lúc , Tống Hiển mới khẽ gật đầu: "Lúc ở đây, nàng vất vả ."
Câu là với Bùi thị.
"Chàng thể trở về là , ở đây, chẳng còn sợ gì nữa." Bùi thị vội vàng .
Đại Diêu thị cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhi tử chạy mất .
Chạy xa, kéo về !
Ngày đầu tiên về nhà, dù tình cảm vợ chồng sâu đậm đến thì cũng thể đợi đến lúc đóng cửa phòng hẵng chuyện tiếp ?!
Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, đáng lẽ bái kiến phụ mẫu , nhưng trong mắt chẳng hề , ánh mắt lúc nào cũng dán chặt Bùi thị!
"Nương , nương đừng buồn." Lúc , Tống Đạt bất ngờ kéo tay áo của Đại Diêu thị.
Hai mắt Đại Diêu thị mở to.
Không thể tin nổi.
"Đạt ca nhi con !" Đại Diêu thị kìm mà cúi xuống ôm lấy Tống Đạt, bật nức nở.
Tống Đạt vỗ nhẹ lưng của Đại Diêu thị.
Nếu là đây, sẽ cảm thấy đại ca gì sai, nhưng bây giờ học nhiều điều, tất nhiên còn suy nghĩ hạn hẹp như , giảng về tam cương ngũ thường, phần đề cập đến, phần … cha nhân nghĩa, nhân từ, hiền từ, em cung kính, con hiếu thuận.*
*Nguyên văn: Phụ nghĩa, mẫu từ, hữu, cung, tử hiếu. Cha nương yêu thương bọn họ, nhưng mà…
Ca ca đối xử với , như cũng tính là cung kính với mấy vị ca ca, hơn nữa… Trước đây, hề hiếu thuận với cha nương, đại ca càng tệ hơn.
Tống Đạt chợt nghĩ đến Lý Tiến Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-369.html.]
Nếu như học hành , ngay cả tam cương ngũ thường cũng học , thể sẽ vết xe đổ của Lý Tiến Bảo! Hắn cũng c.h.ế.t .
Có Đạt ca nhi an ủi, Đại Diêu thị cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tiếp theo, Tống Hiển bước qua chậu than.
còn bước qua, ánh mắt Tống Hiển lướt qua Tống Anh, sắc mặt lập tức đen : "Sao nàng ở đây? Các cảm thấy nàng hại còn đủ ?"
Sắc mặt của Tống lão gia tử lập tức đổi.
"Trên đường về, với ngươi thế nào!?" Tống lão gia tử giống như bao phủ bởi một tầng mây đen: "Đó là của ngươi, ngươi trở về nhà là chuyện lớn, nàng thể đến hả?"
"Muội ư? Muội ruột của từng tới, nàng là cái thá gì?" Tống Hiển lạnh lùng .
Giờ khắc , trong lòng Tống Lão Căn chấn động cực mạnh.
Hắn cái gì?
"Lời đó đều vô ích ? Chuyện lúc là do lão già quyết định! Phạm sai lầm thì trừng phạt nghiêm khắc, đó là quy tắc của thế gian !" Tống lão gia tử cảm thấy mặt nóng rát.
Ông và Hiển ca nhi hàn huyên suốt chặng đường, ngừng với rằng sai thì sửa, đối nhân xử thế thật , cả nhà sẽ xa lánh …
Còn Nhị Nha hiểu chuyện, bây giờ đang dạy dỗ Đạt ca nhi, ngay cả nương là Đại Diêu thị cũng khen ngợi Nhị Nha.
Khi đó thấy gì, cũng nổi giận, ông còn tưởng là lọt tai.
Ai ngờ về đến nhà…
Sắc mặt Tống Hiển càng thêm dữ tợn, lúc , Bùi thị cẩn thận kéo y phục của , : "Đại lang, đừng cãi với a gia nữa, gì để hẵng , Nhị Nha... đến thì cũng đến , đây là nương gia của nàng , ai thể ngăn ? Hơn nữa..."
"Bà bà thích Nhị Nha, Đạt ca nhi cũng thích Nhị Nha, mấy ngày , nhà Nhị thúc mở cửa hàng, a gia còn đích qua đó xem, Tam thúc cũng khay cho Nhị Nha. Cả Tứ thúc nữa, dùng tiền của Nhị Nha để mở cửa hàng bán dầu gội ở thành Dung …"
"Cả nhà chúng ... đều nhờ cậy nàng , thể… tỏ thái độ với Nhị Nha chứ, tôn kính vị mới đúng." Bùi thị thêm.
Lời bình thường nhưng từ miệng nàng khiến cảm thấy buồn nôn.
Tống Hiển hiểu.
Cả nhà đều Nhị Nha bắt bí đúng ?